Một Bức Hoa Tiên
Từ Hoa Nhất Tuệ Tâm

 

Cung cấm kia
Cửa mấy lần
Ngăn lối xa
Che ngõ gần

Khói trầm vương sợi mong manh
Tóc mai nở hạ,
Trăng xanh thu tàn.

Duyên xa vời
Nay xuống đời
Theo với người

Tính tang tình tang
Nửa phím đàn
Làm chi lỗi nhịp với chàng.

Mở năm lớp cửa ngại ngần
Tự nhiên chuyển động, tấm lòng cố nhân.

Nhớ chăng một khúc đoạn trường
Chút duyên tiền kiếp lại vương cõi này.

Tay tiên nét vắn, nét dài
Tờ hoa tiên thảo một bài bốn câu

Mây xa gởi nỗi vấn vương
Đưa hồn về đến lầu sương với người.
Theo ta đến tận phương trời
Tờ hoa em viết một lời đinh ninh.

Dập dồn tiếng trống quân hành
Chiến bào cuộn khói gập ghềnh vó câu
Đông qua hạ đến dãi dầu
Bóng người kiệt tướng trên đầu cài trăng.

Mây nước lênh đênh
Lên thác xuống ghành
Em làm trăng sáng
Anh là biển xanh.

Về đi thôi
Mây ngang trời
Rượu ly bôi
Chưa trao người

Lạc nhau từ thuở uyên bay
Hai con nhạn trắng gọi bầy lao xao.