Lại Thương Về Miền Trung
Mặc Giang
Lại Thương Về Miền Trung
Xót thương trận bão Ketsana xuất phát tháng 9, kéo dài tháng 10 năm 2009, tạo ra sóng gió dập vùi, lũ lụt tơi bời, gây chết chóc và đổ nát tan hoang khắp các tỉnh : Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Kon Tum, Đắc Lắc, Đà Lạt của Miền Trung & Cao Nguyên VN.
Mặc Giang
Miền Trung ơi, thiên tai chi nhiều thế !
Hết hạn hán khô cằn
Đến bão lụt trào dâng
Người dân tôi đã tan nát phong trần
Lại gánh chịu khi trời long đất lở
Khi nắng, thì nắng như đổ lửa
Khi mưa, thì mưa như trời thủng mất chân mây
Để trút những bạo tàn, man dại, đọa đày
Xuống trên đầu trên cổ người dân Miền Trung cay đắng
Mỗi một năm lại đến
Còn gì là tay trắng !!!
Có năm ập vài lần
Còn gì là manh áo chén cơm !!!
Chan nước mắt ! Ngậm khổ đau ! Nuốt bồ hòn !
Manh chiếu rách, đắp ông trời. Trăng sao khóc gió !!!
Nước, như vỡ tận nguồn, nước tuôn, nước lũ
Gió, như nộ xung thiên, gió vập, gió vùi
Sóng, như động thủy cung, sóng phủ, sóng quay
Phá xơ xác đất Miền Trung nghiệt ngã
Lúa, ngã gục trên đầu xanh lá mạ
Mộng, thúi tàn khi hạt giống chưa ươm
Mái nhà tranh, xéo gió, rách tươm
Dân quê nghèo, khóc khô nước mắt
Nhiều khi, cũng muốn cắt lìa : nơi chôn nhau cắt rốn
Nhiều khi, cũng muốn đành đoạn : xa mồ mả ông cha
Nhưng đi đâu, thiệt tình, áo quần, chỉ mấy mảnh dính da
Nói đừng cười, chứ bạc với tiền, không một xu dính túi
Tủi, còn gì để mà buồn tủi
Đau, còn gì để mà buồn đau
Khố rách, đã từ khi mới sinh ra, mở mắt chào đời
Mo cau, đã từ khi mủng dừa sứt mẻ, vét lu, húp nước
Tiết tháo, cúi đỡ cõi còm, thui chột
Hào khí, lom khom xơ xác, khô gầy
Chai sần mấy lớp, đeo tay
Khẳng khiu mấy lớp, đọa đày bước chân
Đầu trần, chống chõi phong trần
Thân trần háp nắng, héo dần tấm thân
Sương sa, lạnh buốt cơ bần
Gió táp, se thắt mấy lần thịt thau
Khổ đau, chồng chất mái đầu
Bù xù tóc trắng, rầu rầu bụi bay
Trắng tay, trắng cả hai tay
Xoa qua bóp lại, không ngày nào nguôi
Miền Trung, quê của tôi ơi
Gian truân đầy ắp, ai người biết không ???
Vậy mà :
Mỗi một năm, thiên tai chi rứa
Mỗi một năm, nghiệt ngã chi ri
Còn chi, mà nói mô tê
Còn chi, mà nói răng ri, nữa hè
Chén cơm manh áo, ai nghe
Chiếu mền tơi tả, sao che đất trời
Miền Trung, ơi hỡi quê tôi
Hòa trong nước mắt, khóc cười Miền Trung !!!
Thương người Miền Trung
Bão số 9, tử vong hơn 200 người, tàn phá hơn 10 Tỉnh
Bão số 10, tràn ra phía Bắc, đe dọa phía Nam
Bão số 11, mới một ngày 4-11-09, giết chết hơn 100 người chỉ riêng Phú Yên, Bình Định, Nha Trang.
Còn nhiều Tỉnh nữa thì sao ?
Biết nói gì cho Miền Trung và chia sẻ gì cho Miền Trung ?
Nhìn quê hương thiên tai đang ập phủ
Bão lụt gì mà bão lụt triền miên
Nước trào dâng, bão xoáy tốc liền liền
Dân mình ơi, biết làm sao chịu nổi
Tiếng nước cuốn, nước trôi, kêu la ơi ới
Tiếng nhà sập, mái tung, hớt hãi thất thanh
Mắt Mẹ già bổng tuôn chảy thật nhanh
Đứa con nhỏ nước xoáy chìm biến mất
Trời ơi là trời
Đất ơi là đất
Sao không giết mẹ già mà lại giết con thơ
Lụt năm ngoái đã cướp đi một đứa
Tâm hồn muốn dại khờ
Lụt năm nay, lại cướp thêm đứa nữa
Tấm lòng xé nát tan, còn gì mà than thở
Nước, nước ùn ùn như thác đổ
Bão, bão co giật như điên cuồng
Mẹ sống làm gì, con ơi là con
Phải chi có thang, leo lên hỏi ông trời cho ra lẽ
Ổng ngậm câm, gầm gừ, ngạo nghễ
Chẳng nói chẳng rằng
Đánh sấm đánh sét chớp lòe
Mây đen sì, mây vần vũ phát ghê
Mưa trút nước, trút ào ào phát sợ
Trâu bò chìm nghỉm, nói chi đến nghé
Gà vịt nổi trôi, nói chi gia cầm
Làm đất trời mà đày đọa quá thâm
Miền Trung ơi, phải từng cơn gánh chịu
Lúa ngô ngâm mộng chết thúi
Hoa màu rủ mục chết bông
Mì, lang trôi nổi phập phồng
Áo, quần cuốn phăng đây đó
Rồi bàn, rồi ghế
Nào chảo, nào xoong
Vụn vỡ mái tôn
Dập vùi mái lá
Tất cả tơi tả
Tất cả lở bồi
Mền rách đắp trời
Trăng sao đắp chiếu
Đã biết cảnh màn trời chiếu đất thưở sinh ra
Cho đến nay, cũng không cửa không nhà
Sống ủm thủm như cái chuồng mỗi lần vá lại
Biển dâu mấy bãi
Nát cõi tang thương
Đời tôi mấy nẻo
Nát cảnh đoạn trường
Miền Trung ơi Miền Trung
Ôi, thùy dương cát trắng
Đất thì đất đá, khô cằn mùa nắng
Bùn thì quến bùn, nhầy nhụa mùa mưa
Miền Trung ơi, khổ quá biết chưa
Đổ tâm lực, nhũn tàn gai góc
Ai nhớ Miền Trung, đèo cao núi dốc
Ai thương Miền Trung, vũng chéo lưng đồi
Đó là vùng đất quê tôi
Từng năm lũ lụt tơi bời tang thương
Của miền cát trắng thùy dương
Miếng cơm manh áo đoạn trường đắp xây
Hèn chi, « Hoành Sơn nhất đái »
Hèn chi, « Vạn đại dung thân »
Trần thân, cho biết thân trần
Bồ hòn cho biết, lựa lần mô tê
Lại còn răn, rứa nữa hè
Hò khoan đứt nhịp, sao nghe nức lòng
Hèn chi, thế núi đỡ sông
Hải Vân chất ngất, Cù Mông nghiêng đồi
Khi cao, cao vút lưng trời
Khi sâu, sâu thẳm mịt mờ bụi bay
Miền Trung sỏi đá khô cày
Gừng cay muối mặn mới hay nỗi niềm
Dù cho bão lụt triền miên
Dù sao đi nữa cũng miền quê tôi
Khổ đau, mới quý nụ cười
Đọa đày, mới biết thương người Miền Trung.
Tháng 11 – 2009
Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
Thương lấy Miền Trung
Viết thêm 1 bài cho cảnh lũ lụt đang hoành hành và tàn phá hơn mười mấy tỉnh Miền Trung.
Mặc Giang
Lụt, đang hoành hành Thanh Hóa !
Lụt, đang càn quét Nghệ An !
Lụt, đang tàn phá Ninh Bình !
Lụt, đâu có tha Hà Tĩnh !
Còn Quảng Bình, cũng ngập tràn, chấn động !
Còn Quảng Trị, cũng nghiêng ngửa, điêu linh !
Quảng Nam – Đà Nẵng, hứng chịu cực hình !
Thừa Thiên – Huế, lặn chìm trong biển nước !
Tỉnh Quảng Ngãi, tơi bời chất ngất !
Tỉnh Bình Định, ập phủ tan hoang !
Tỉnh Phú Yên, hớt hãi kinh hoàng !
Nha Trang – Khánh Hòa, còn gì là thùy dương cát trắng !!!
Ôi, vùng đất Miền Trung nhỏ hẹp, người đông
Khi nắng, thì nắng như đổ lửa
Ôi, vùng đất Miền Trung hứng biển, đỡ núi
Khi mưa, thì mưa dập gió vùi
Làm tiêu điều quê nghèo chơn chất của tôi ơi
Lòng quặn thắt, nơi chôn nhau cắt rốn
Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lịch sử
Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lớn nhất của mấy mươi năm
Có năm nào, người dân tôi, không chùn xuống nặng oằn
Núi còn lở !
Đèo còn nghiêng !
Đất còn sạt !
Đá còn quay !
Đường còn trụt !
Thành còn lay !
Nói chi đến :
Cửa nhà !
Miếng cơm !
Manh áo !
Ân có nặng, mới càng thêm áo não
Nghĩa có sâu, mới càng thấm niềm đau
Người vô can, cũng chia sẻ một bầu
Huống chi, nói đến chữ đồng bào ruột thịt
Xin cảm ơn ai, dẫu, “lòng có nhiều nhưng của ít”
Xin cảm ơn ai, dẫu, “lá rách làm khổ lá lành”
Qua từng cơn
Người dân tôi ngó quanh :
Ngậm đắng !
Nuốt cay !
Ôm đầu !
Bó gối !
Hỡi thiên địa, nếu có bạo tàn thì ùn ùn bão thổi
Hỡi trời đất, nếu có nhẫn tâm thì chấn động càn khôn
Làm cho một trận tan tành, vẫn còn hơn
Chứ năm từng năm, đừng đáo lui đáo tới
Thà chấp nhận một phen, rồi tô bồi, chống đỡ
Thà hứng chịu một trận, rồi vá đắp, dựng xây
Chứ chưa kịp ngóc đầu, ngồi dậy, đứng lên
Lại ập phủ, cư không an, lấy gì mà lạc nghiệp
Dân Miền Trung cay đắng, lại chồng thêm oan nghiệt
Dẫm đất ngó ông trời, sao ông nhẫn quá tay
Ở trên cao, sao ông không thấy nỗi này
Tận chốn thiên đình, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi
Nổi tánh thiên lôi, bày những trò hành hạ
Người dân Miền Trung ơi !
Hỡi thời thế, thế thời là thế
Nhưng một lòng một dạ trung kiên
Dù cho nghiệt ngã, oan khiên
Tương thân tương ái, hậu tiền có nhau
Dù cho bạc hếu mái đầu
Nhìn ngang xẻ dọc, cơ cầu chi ai
Dù cho ập phủ thiên tai
Nghĩa nhân đức trọng hoa cài Miền Trung.
Bao giờ thoát khổ hở em!
Viết để chia sẻ những mảnh đời bất hạnh, đã nghèo khổ lại còn hạn hán từng năm và lũ lụt mỗi năm, lại đang ập phủ não nề !
Mặc Giang
Cái nghèo khổ, thì làm sao no lưng ấm cật ?
Cái cơ cùng, thì làm sao thoát khỏi mốc meo ?
Ôi những tiếng eo kèo
Ngất đồi cao gió hú
Cái khổ nghèo, vốn đã mang từ thuở
Mới sinh ra, vừa mở mắt chào đời
Đến lớn lên, dù vài chục, mấy mươi
Càng gồng gánh, càng chất chồng nặng trĩu
Bởi cha mẹ tôi, cũng đã từng nghèo khổ
Một mái nhà tranh, chừa lỗ ngó ông trời
Cơm hẩm độn khoai, từng bữa thở hết hơi
Đồng cạn đồng sâu, đất cằn phơi sỏi đá
Cả cuộc đời tôi, cũng chạy bương tơi tả
Suốt mấy mươi năm, cũng vật lộn muôn bề
Nhưng không làm sao thoát nổi cảnh ê chề
Lại còn vợ chồng, và một đàn con nheo nhóc
Nói rằng khóc, thật sự, tôi đâu còn nước mắt
Nó đã khô trong dãi nắng mưa dầu
Nó đã chìm trong cạn đáy thâm sâu
Đày lao nhọc, tấm thân tôi tàn tạ
Lưng còng xuống, đeo trầm kha vất vả
Chân khẳng khiu, lội sỏi đá chông gai
Đầu bạc phơ phủ một mái hoa cài
Dáng ủ rũ, xác xơ bồng tóc trắng
Mùa hạn hán, da thẫm màu, đỡ nắng
Mùa lũ lụt, thân còm cõi, chống mưa
Nhà trống trơn, không của cải dư thừa
Lửa hết cháy, nước hết trôi một cái gì được nữa
Tôi dốt nát, trường làng ê a ba chữ
Các con tôi, chưa qua khỏi tiểu học gần nhà
Mỗi khi nghe học phí, sách vở, lòng dạ xót xa
Thì làm sao bò lên, mà gọi là trình độ
Mảnh ruộng với khu vườn, chỉ một khoanh, bó rọ
Con cái kết phu thê, chia cái gì mà chia
Nên cũng như tôi, bương chải đủ thứ nghề
Nhưng cuộc sống vắt đèo heo hút gió
Ôi thân phận, cái nghèo đeo cái khổ
Ôi cô cùng, cái khó bó cái khôn
Em ao ước, sao cho được khá hơn
Nhưng số không, biết làm sao mà em ao ước ???
Miền Trung ơi, tôi thấy rồi em!
Viết để thương các Tỉnh Miền Trung bị bão lụt tàn phá triền miền.
Mặc Giang
Tôi thấy rồi em
Nước tràn bờ lênh láng
Tôi nghe rồi em
Cả biển nước mênh mông
Nước nuốt mất ruộng đồng
Nước cuốn trôi phố thị
Kia, người mẹ, tay bồng tay bế
Nọ, cụ già, túi rách đeo vai
Đó, con thơ, nước mắt lăn dài
Đây, vợ hiền, khóc chồng tang trắng
Đeo một mớ bùi nhùi, di tản lên nơi cao, ngậm đắng
Mang một mớ tạp nham, bỏ của cải thoát thân, nuốt cay
Khốn cùng, đã trắng hai tay
Lại càng tay trắng, đọa đày trầm kha
Vách phên, tạm gọi là nhà
Cuốn trôi sạch bách, cửa nhà còn chi
Gia tài, cơm gạo hẩm thiu
Quăng vào biển nước, tiêu điều xác xơ
Chút cứu trợ, dăm ba gói mì, với vài “lon”, húp cháo
Chút lòng vàng, tiếng an tiếng ủi, riêng thân phận đói nghèo
Từ nay, mang cả mốc meo
Tay gồng tay gánh leo trèo sơn khê
Để nghe, cạn nỗi ê chề
Một đời gian khổ, bốn bề bủa giăng
Không còn cái uống cái ăn
Lấy đâu, mà để học hành, hỡ con
Hàng rong, mua bán cõi còm
Nghèo nàn xơ xác, ai thèm ngó đâu
Cuộc đời, khốn khó ngập đầu
Dại khôn – khôn dại, xỏ xâu mang về
Dân nhà quê, vốn đã quê mùa từ nhỏ
Ít học hành, vốn không biết nói biết năn
Nên lấm la lấm lét, sợ người ta cười, biết răng
Làm, biết làm mô tê, sợ người ta chê, khổ rứa
Cả nhà, ủm thủm trong căn lều, không cửa
Gia đình, chật vật dưới vách lá, không cài
Bữa ăn, vợ chồng con cái ngồi che lại, lỡ con mắt của ai
Nhìn vào thấy, đã nhục nhằn, lại còn thêm xấu hổ
Trời ơi, cao lồng lộng, sao không thèm ngó
Đất ơi, rộng thênh thang, sao chẳng chỗ dung
Trên trần gian, đâu là chỗ khốn cùng
Hãy cứ thử đem ra mà so sánh
Tôi nghe rồi em,
Biết làm sao cơn ấm lạnh ???
Tôi nghe rồi em,
Biết làm sao nỗi cơ hàn
Vậy mà, hết hạn hán đến lũ lụt hàng năm
Ai có hiểu người dân quê thống khổ !!!