Việt Nam Ngạo Nghễ
Mặc Giang

Mai tôi chết, không cần xây nấm mộ
Đem thi hài gởi lại chốn quê xưa
Để lắng nghe tiếng thương nhớ dư thừa
Mà khi sống chưa thỏa lòng ước nguyện

Mai tôi chết, không cần thờ linh vị
Đem đốt đi, tro bụi rải quê hương
Tro bụi bay trên khắp mọi nẻo đường
Mà khi sống, đoạn trường đeo không dứt

Mai tôi chết, trả tôi về đất mẹ
Hồn bay bay đền đáp lại ơn cha
Cha của tôi nhuộm xương máu sơn hà
Cho mẹ, cho em, cho quê hương được sống

Mai tôi chết, thả lên đồi lỗi hẹn
Một kiếp này chưa vẹn ước non sông
Thì kiếp sau sẽ tiếp tục tuôn dòng
Cho nước chảy ra sông dài biển rộng

Mai tôi chết, thả lên rừng gió lộng
Gió mang đi, thét núi khiếp oai linh
Dãy Trường Sơn ôm ấp trọn bóng hình
Sóng biển Đông vỗ điệp trùng non nước

Mai tôi chết, hồn bay tìm chim Lạc
Mảnh giang san phiêu bạt cánh chim Hồng
Tìm cội nguồn để lạy Tổ lạy Tông
Đàn cháu con quyết không hề phản bội

Mai tôi chết, nhưng hồn tôi không chết
Thịt xương này lưu cốt tủy ông cha
Anh linh này tô son sắt châu pha
Truyền nối nhau năm ngàn năm văn hiến

Tôi, chính là anh, là em, là chị
Của những ai cùng huyết thống Việt Nam
Trên tấm thân cùng máu đỏ da vàng
Trang sử Việt hùng thiêng reo kim cổ

Tất cả chúng ta, cùng Cha cùng Mẹ
Mẹ tay Tiên, Cha gót ngọc mình Rồng
Hễ đất trời còn có núi có sông
Thì chúng ta còn Việt Nam muôn thuở

Tất cả chúng ta, cùng Tông cùng Tổ
Tổ Hùng Vương tọa thị đất Văn Lang
Vũ trụ kia còn vang động càn khôn
Ta dõng dạc tuyên ngôn : Việt Nam ngạo nghễ.