MỞ LỚN CON ĐƯỜNG
Hòa thượng Thích Thái Hòa

 

Tâm Thức Và Hành Động  Của Chúng Ta

Ta hãy nhìn sâu vào mọi sự hiện hữu, để thấy rằng, mọi sự hiện hữu là hiện hữu đúng theo nhân duyên và quả báo của chính nó.

Nhân duyên của chim là bay trên trời, dù cá có công nhận hay không công nhận, thì chim vẫn bay trên trời.

Nhân duyên của cá là lội dưới nước, dù chim có công nhận hay không công nhận, thì cá vẫn lội dưới nước.

Nhân duyên của chuột là sợ mèo, dù ta có nỗ lực khuyên chuột đừng sợ mèo, thì chuột thấy mèo, vẫn sợ như thường. Chuột sợ mèo không phải mèo dùng quyền uy của mèo bắt buộc chuột phải sợ, mà quả báo của chuột là phải sợ mèo, nên chuột thấy mèo là phải sợ. Cái sợ ấy không còn nằm trong những hoạt khởi của tâm lý, mà nó nằm ngay nơi nhân duyên và quả báo của chuột.

Chuột sợ mèo hay mèo bắt chuột, chúng không còn ở giai đoạn chọn lựa mà ở giai đoạn oan khiên của quả báo. Quả báo của chúng như vậy, thì chúng phải sống với nhau như vậy và hành động với nhau như vậy, không thể nào đối xử khác được. Và chúng có thể hành xử với nhau khác chăng, khi nào nhân duyên và hiệu ứng quả báo của chúng đối với nhau không còn. Nghĩa là khi nào chuột không mang tâm thức, cũng như hành động và hình hài của chuột, thì khi ấy nó không có lý do gì để sợ mèo. Nó không sợ mèo, chỉ vì nhân duyên và quả báo của nó không còn là chuột nữa.

Vậy, ai là người ban pháp lý hay công nhận việc chuột sợ mèo hay mèo bắt chuột? Không ai cả, và cũng không ai có đủ tư cách để từ chối hay công nhận việc ấy của chuột và mèo, ngoại trừ tâm thức và hành động của chúng.

Cũng vậy, không một ai trên đời này có đủ thẩm quyền để công nhận hay từ chối chúng ta, ngoại trừ tâm thức, hành động và quả báo của chúng ta.