MỞ LỚN CON ĐƯỜNG
Hòa thượng Thích Thái Hòa

 

Nơi Bàn Tay Ta

Khổ đau không phải đến với ta từ một con đường mà rất nhiều con đường, thì hạnh phúc cũng vậy, nó không phải đến với ta từ một con đường mà đến với ta cũng từ rất nhiều con đường.

Ta khổ đau không phải do cuộc sống, mà do ta đi kiếm tìm cuộc sống hạnh phúc. Hạnh phúc không bao giờ đến với ta từ sự tìm kiếm mà đến với ta từ sự đoạn tận nguyên nhân khổ đau.

Ta thử nghĩ xem, khi một người mang tâm trạng buồn phiền và khổ đau, thì không có bất cứ một loại ca nhạc nào có thể làm cho họ hạnh phúc được cả và khi một người đã mang tâm trạng buồn chán và thất vọng, thì không có bất cứ một tiện nghi vật chất tinh kỳ nào có thể làm cho họ thỏa mãn để vui sống.

Vì vậy, muốn có hạnh phúc, ta không cần phải nỗ lực săn đuổi, tìm kiếm những cái hấp dẫn bên ngoài. Những cái bên ngoài chỉ hấp dẫn, khi tâm ta thèm khát nó và nếu tâm ta không thèm khát nó, thì nó chẳng còn có gì để cuốn hút được ta nữa. Nên, muốn không khổ đau, ta phải biết đình chỉ những thèm khát nơi tâm ta đối với ngoại vật.

Không những vậy mà ta còn phải biết rằng, những đối tượng mà tâm ta đang thèm khát và kiếm tìm ấy là những đối tượng vô tri. Mọi hình sắc đều là vô tri, mọi danh xưng đều là vô tri, mọi thực phẩm đều là vô tri, trên thực tế không có bất cứ đối tượng vô tri nào có thể đem lại hạnh phúc cho ta cả.

Hạnh phúc hay khổ đau là do tâm ta cảm thụ khi tiếp xúc với các đối tượng. Tâm ta thù hận người nào, khi tiếp xúc với người ấy, thì những khổ đau sẽ sinh khởi trong ta, chứ không phải nơi đối tượng; tâm ta thương kính người nào, khi tiếp xúc với người ấy, thì niềm vui sẽ sinh khởi trong ta, chứ không phải sinh khởi nơi đối tượng. Đối tượng chỉ là ngoại duyên để cho tâm thương ghét của ta sinh khởi.

Vì vậy, có bao nhiêu đối tượng làm duyên để tâm ta sinh khởi sự thương và ghét là ta có bấy nhiêu điều kiện để sinh khởi khổ đau hay hạnh phúc.

Nên, nếu tâm ta có quá nhiều chất độc, thì khổ đau không phải chỉ đến với ta từ một con đường mà vô số con đường và nếu tâm ta có nhiều chất liệu tốt đẹp, thì an lạc và hạnh phúc cũng không phải đến với ta từ một đối tượng hay một điều kiện, mà có vô số đối tượng hay vô số điều kiện làm sinh khởi hạnh phúc cho ta.

Nếu ta nhìn bàn tay ta với những tâm ý độc hại, thì ta thấy ngay mỗi tế bào nơi bàn tay ta có thể tạo ra cho ta vô số đau khổ. Và nếu ta nhìn bàn tay ta với tâm ý lắng yên, trong sáng, tin yêu và lành mạnh, thì ta cũng thấy ngay mỗi tế bào nơi bàn tay ta là mỗi quê hương Tịnh độ, là mỗi vị Bồ tát hay mỗi đức Phật đang cùng ta hiện hữu và đang hiến tặng sự an lạc và hạnh phúc cho ta. Vì vậy, ta hãy tập nhìn để thấy hết thảy cõi chúng sanh và vô biên quốc độ của chư Phật đều đang có mặt ở nơi bàn tay ta.