Bài Kệ:
“KHUYẾN-TU TINH-TẤN”
của Ngài VÔ-NHẤT ĐẠI-SƯ
Hòa-Thượng Đại-Ninh THÍCH THIỀN-TÂM.
để lại cho hàng hậu-học sau đây :

Thương những kẻ MÊ TRẦN còn tạo,
Buổi mạt-cơ lọc ĐẠO, lọc ĐỜI.
NHÀ TAN, NGƯỜI MẤT khắp nơi,
BÃO, MƯA sắp diễn một trời long-đong.

Bước khốn-cùng chí tâm tu-niệm,
Cảnh khổ đau niệm-niệm thoát đời.
Thi Tài, thi ĐỨc ai ơi !
Thi danh, thi lợi, việc đời đảo-điên !

Muốn lên TIÊN, về miền CỰC-LẠC,
Giữ thiện-tâm ghi-tạc chí-thành.
Sắp đời như sợi chỉ mành,
Treo chuông khó nổi, chuông lành hỡi chuông!

Có NHÂN, có QUẢ đừng buồn.
Vững chèo TU-NIỆM, về đường BÌNH-AN.
Đây sắp tới ÁC-GIAN, TÀN-TẬT,
Người NGHÈO TU lên bậc TIÊN-BANG.

GIÀU, NGHÈO chưa chắc đừng ham,
ĐÔNG, TÂY sắp mở một màu lau-lung.
Người lương-thiện, kẻ ác-hung,
Nay mai ló mặt HIỀN, TRUNG, CHÁNH, TÀ.

Hòa-Thượng Đại-Ninh
THÍCH THIỀN-TÂM

 

1/-

Mê-Trần : là để Tâm say-đắm theo các duyên trói-buộc của TRẦN đời (như là ngũ-dục, lục Trần).

  1. Tức là năm món “Ngũ-dục” : TÀI, SẮC, DANH, THỰC, THÙY (ngủ-nghỉ).
  2. Và sáu món “Lục-trần” : SẮC, THANH, HƯƠNG, VỊ, XÚC, PHÁP.

Câu nầy ý nói : Thương-xót cho các kẻ ngu-mê, chỉ biết một bề chạy theo những sự say-đắm trong vòng NGŨ-DỤC, LỤC-TRẦN một cách tự-hào quá-đáng, vì vậy mà Thân, Khẩu, Ý luôn tạo ra vô-số “NGHIỆP-ÁC”.

2/-
Trong thời buổi “MẠT PHÁP” nầy thì “CĂN-CƠ” (tức là các sự Tu-hành chân-chánh, và đạo-đức của con người đã “MẠT”) rồi không còn nữa.

Cho nên : TRỜI, ÐẤT mới ra sự “thanh-lọc” kỹ-lưỡng ở cả hai đường :
  1. ÐẠO (loại trừ và tiêu-diệt các kẻ giả-tu, như là Sư Quốc-doanh, các kẻ “mượn đạo, tạo đời”)lường-gạt hàng Thiện-Tín.
  2. ÐỜI (giết chết và tiêu-diệt các kẻ ÁC, Ỷ vào tiền tài, quyền-thế mà không biết KÍNH- TRỌNG “Trời, PHẬT, Thần-Thánh”, chỉ biết một bề kiêu-căng, ngạo-mạn và ham chạy theo trần đời, cùng các việc hơn thua, phải-quấy, danh-lợi, dục-vọng, say-đắm theo các sự xa-hoa, ăn-chơi phàm-tục – (mà HOÏ cho là cứu-cánh của cuộc đời một cách lầm-lạc mà thôi).

3/-

Do vậy cho nên, các “Thiên-tai” (TRỜI tạo ra) như : – mưa gầm, gió thét, bảo, lụt, động-đất, núi lửa, cháy rừng, sóng-thần…xảy ra cùng khắp (nơi), làm cho nhân-loại bị lâm vào trong các cảnh “Bệnh tật, chết thảm, thất-nghiệp, nhà cửa bị tịch-thâu, mền trời, chiếu đất, đau bệnh, đói khổ….nhà tan, cửa nát, người chết….khắp nơi” không sao kể-xiết (mà Ta đã, đang và sẽ thấy, sẽ bị chịu khổ trong nay mai).Vậy mà chúng-ta đã có (ít nhiều) biết thức-tỉnh chi chưa ‌!!

4/- và 5/-

Nay lâm vào trong “bước cùn khổ, khốn-nạn” nầy rồi, thì phải nên:

Cùng nhau Tu-Niệm (gấp-gấp đi, đừng chậm-trễ)

Và phải nên phát-tâm :

Cầu sanh về cõi TRỜI, cõi PHẬT, phải lo tu các hạnh lành sau đây :

Là NIỆM TRỜI, NIỆM PHẬT…..

Và còn phải thi “TÀI” và thi “ÐỨC” trước TRỜI, PHẬT….nữa.

6/-

Thi “TÀI” :  TÀI làm lành, lánh dữ ở trong đường “ÐẠO” (chớ không phải là thi lấy “bằng cấp cao” để cầu tìm Vinh-hoa, phú-quý, địa-vị cao-sang ….ở ngoài đời).

Thi “ÐỨC” : là ai có nhiều “ÐẠO-ÐỨC” tốt, biết làm lành, bố-thí (tức là cúng-dường), tu-hành, tụng-kinh, Niệm PHẬT, tinh-tiến, trì giữ “GIỚI” của PHẬT ban dạy.

Người nào có “TÀI”, có “ÐỨC” (như vừa mới bày-tỏ) thì thoát khỏi những sự khổ-nạn về “thanh-lọc” của TRỜI ÐẤT, THẦN-THÁNH trong thời “MẠT-PHÁP”, “MẠT-CƠ”…..(sắp tới nầy).

Còn nếu như :

7/-

Cứ mãi chạy theo “DANH, LỢI” (háo Danh, đoạt lợi) của “Trần đời đảo-điên” nầy thì :

Phải bị khổ-nạn hoặc bị chết thảm tới đây, không cách chi để mà thoát khỏi được.

8/- và 9/- :

Ai muốn lên được cõi “TIÊN” (Trời) hoặc Ai muốn về được cõi “PHẬT”, thì phải :

GHI-KHẮC TRONG TÂM LÀ : – NHỚ GIỮ ÐÚNG THEO ÐƯỜNG ÐẠO-ÐỨC mà TRỜI, PHẬT….. đã dạy, bảo.

10/- và 11/- :
Trần đời, và thời-gian sắp đến đây có nhiều thứ “KHỔ” lắm. Không chắc-chắn khỏi bị “chết thảm” đâu (nếu không phát-tâm SÁM-HỐI, tu-hành liền đi) !

Cảnh sống, chết sắp tới đây cũng giống như là cảnh : – Sợi chỉ mành treo quả chuông to vậy.

Mạng người trong thời-gian “Thanh-lọc” tới đây ắt phải bị cảnh : – SỐNG ngày nay, CHẾT ngày mai.

khó Ai mà biết trước được.

12/- và 13/- :

Việc còn sống, thoát nạn hay phải bị chết thảm-thiết trong thời-gian tới đây, nhân-loại đừng buồn, đừng oán-trách TRỜI, ÐẤT gây-tạo chi các Thiên-tai, hoạ-hoạn chi hết !, bởi vì hễ :

GIEO “NHÂN NÀO” thì hái “QUẢ ÐẤY”

Hễ sát sanh nhiều quá thì phải bị chết thảm

(làm trâu, bò, gà, vịt, thịt, cá….để ăn)

14/- và 15/- :

Từ đây sắp tới thì : Về NGƯỜI Gian, ác, giết chóc, tàn-tật…..lường-gạt, tàn-hại lẫn nhau…. xảy ra khắp nơi, không ai biết hồi tâm quay về con đường “Hướng-thiện” cả.
  1. Hễ như Người “NGHÈO” nào mà biết và chịu Tu-Niệm, thì : Lên được cõi TIÊN (Trời), về cõi PHẬT….
  2. Còn Kẻ “giàu” nào mà gian-ác, ngạo-mạn, tà-dối tôn-sùng khoa-học mà coi rẽ TRỜI, PHẬT, Thần-Thánh và xem thường việc ÐẠO-ÐỨC….thì sau khi chết, hồn sẽ bị “Ðoạ” xuống Ðịa-ngục, hay bị chết thảm, nghèo-cùn, cửa nhà tan-nát…vv….

16/-

Cho nên TỔ-SƯ mới nói : GIÀU, NGHÈO chưa chắc, đừng ham !!

17/-

Trên thế-giới sắp tới đây ÐÔNG (Châu-Á), TÂY (Châu-Âu) sắp-sửa lâm vào trong cơn ÐẠI-NẠN về Thiên-tai, chiến-tranh, binh-lửa, giết chóc….lẫn nhau, qua câu :

ÐÔNG, TÂY sắp mở, một màu lau-lung.

18/- và 19/- :

Nay mai sắp tới đây thì :

Qua một cuộc “Thanh-lọc” của TRỜI, ÐẤT, THẦN-THÁNH, (qua các Thiên-tai) lúc đó thì Thế-gian sẽ biết rõ :

  • AI là kẻ HIỀN lương, Ðức-hạnh…..‌
  • AI là kẻ gian-ác, hung-dữ, thủ-đoạn….‌
  • AI là kẻ CHÁNH nhân, quân-tử….‌
  • AI là kẻ TÀ-MA, YÊU-QUỶ, (hoặc) THÚ-VẬT mang lớp con người….‌

Nay mai đây “THIỆT”, “GIẢ” HIỀN-LƯƠNG hay BẠO-ÁC….chi-chi cũng sẽ “LÓ MẶT” ra hết, không một Ai (giả-dối, tà, ác, hung-dữ, giết hại người…..) mà thoát khỏi cảnh bị “CHẾT THẢM”….. được cả !!

BẢO-ÐĂNG xin nguyện cho :

Tất-cả cùng nhau y theo lời “Khuyên-dạy quý-báu” trên đây mà sớm lo cảnh-tỉnh chân-thật TU, SỬA…bỏ  quy CHÁNH….luôn giữ nằm lòng một câu “A-DI-ÐÀ PHẬT” cho chuyên chắc, và NIỆM QUÁN THẾ-ÂM Bồ-Tát thì mới mong thoát được những cảnh KHỔ đau đang sắp-sửa xảy đến trong nay mai….(nhứt-định là vậy, không sao chạy thoát đâu, thời-gian chỉ là “sớm” hay “muộn”, “nay” hay “mai”) mà thôi.

BẢO-ÐĂNG muốn đăng lại Bài “KHUYẾN TU TINH-TẤN” nầy một lần nữa, vì tất cả các lời “KHUYÊN-NHẮC” trên đây (của Tổ-sư) có giá-trị là một bài “SẤM-GIẢNG” để khuyên-dạy, chớ không phải là một bài Thơ thường đâu !

Người có TRÍ phải cẩn-thận, nên sớm hồi-tâm hướng-thiện mà :

LÀM LÀNH, LÁNH DỮ,

TU-HÀNH :

NIỆM PHẬT, SÁM-HỐI.

sớm-sớm đi, để trễ quá ắt sẽ rất muộn-màng, thì (khi Thiên-Tai xảy ra, ắt) sẽ mang lấy “QUẢ” KHỔ vào thân rồi, khó mà mong ai cứu-mạng cho lắm…..

Trân-trọng,

Nam-mô ÐẠI-TỪ, ÐẠI-BI, ÐẠI-HỶ, ÐẠI-XẢ, TẦM-THANH Cứu-khổ cứu-nạn,

Quảng-đại linh-cảm bạch-y QUÁN-THẾ-ÂM BỒ-TÁT.

Duy-nguyện :

THUỲ-TỪ CỨU-KHỔ, TÁC-ÐẠI CHỨNG-MINH.