NƠI MẸ TÔI ĐẾN
 (Báo Ứng Tập 7)
 Biên dịch: Hạnh Đoan

 

SIÊU ĐỘ ÔNG NGOẠI

Năm 2011 là thời điểm cuộc sống của tôi cực kỳ xuống dốc, sức khỏe cũng không tốt. Vì vậy tôi bèn lên mạng tra tìm phương pháp thay đổi mệnh vận, thì tình cờ gặp trang web “Chuyên tu kinh Địa Tạng”… Trưởng đoàn biết tôi là kẻ sơ cơ mới nghiên cứu giáo lý Phật, chưa có kinh sách gì, bèn gởi tặng tôi: Kinh Địa Tạng, kinh Kim Cang, kinh Dược Sư và một số sách nhân quả, thiện thư…

Tôi là sinh viên đại học, đã nhiều năm hấp thụ nền giáo dục hướng theo chủ nghĩa duy vật, thế nên vừa đọc vài trang kinh Địa Tạng, thì đã cảm thấy nội dung trong đó giống như chuyện thần thoại hoang đường, nên không thèm đọc nữa. Đây là lần đầu tôi tiếp xúc sơ qua với Phật giáo.

Tiết Thanh minh năm nọ, tôi không về nhà bà ngoại để tảo mộ cho ông ngoại. Mấy ngày sau, tôi mộng thấy ông ngoại, trông ông có vẻ suy sụp và đang ở một vùng tối tăm, ông tuyệt vọng hỏi tôi: Vì sao lâu rồi cháu không đến thăm ông?

Thức dậy, tôi rất buồn. Thời điểm tôi chào đời, bà nội lần đầu gặp, vừa nhận ra tôi là con gái, thì kể từ đó về sau bà chẳng thèm lý đến tôi nữa, mẹ tôi do vậy cũng nếm đủ mùi lạnh nhạt rẻ rúng từ bên chồng. Do đó mẹ cứ băn khoăn với ý nghĩ: Liệu có nên đem tôi cho nhà khác nuôi hay không?

Ông ngoại tôi biết được, bèn khuyên răn mẹ tôi, sau đó bà đem tôi về nhà cho ông bà ngoại nuôi dưỡng. Nhờ vậy mà tôi thoát cảnh bị đem cho nhà người, nên tôi rất mang ân ông ngoại. Tôi ở nhà ngoại được một năm, thì ông ngoại tạ thế.

Lần này đột nhiên mơ thấy ông ngoại, tôi cảm thấy rất bất ngờ và buồn. Hai ngày sau tôi xin nghỉ phép về thăm bà ngoại, kể cho bà nghe chuyện nằm mơ… Tại quê tôi có một thuyết là: Nếu mộng thấy người quá cố, thì vận khí sẽ không may, nên bà ngoại lo lắng bảo tôi mua mấy kí thịt heo đem về cúng tế ông ngoại (bây giờ nhớ lại, thấy lúc đó sao mà mình ngu si quá cỡ!)…

Do cậu tôi gần 40 tuổi mà chưa cưới được vợ, nên điều này trở thành nỗi lo day dứt của bà ngoại và các chị em cậu. Vì vậy mà hễ nghe đồn ở đâu có thầy bà nào linh, thì họ vội đến hỏi về tương lai hôn sự của cậu. Có lần dì tôi hỏi một bà thầy:

– Tại sao ông ngoại chẳng chịu chúc phúc cho con trai?

Bà này xem một hồi thì nói: ông ngoại cô hiện đang ở một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, xung quanh toàn là nước, lại bị hai con mãng xà quản thúc, bản thân ông còn khó bảo trọng, nói gì đến chuyện giúp người thân?

Thế là các dì tôi bèn thỉnh bà thầy làm phép: Cho giết một con gà, một con vịt, một con dê để cúng tế ông ngoại.

Bây giờ nhớ lại tôi càng đau lòng, vì hồi đó ngu si không hiểu Phật pháp, nên cứ tưởng làm vậy là giúp ông ngoại, nào ngờ càng hại ông khổ thêm.

Bởi trong kinh Địa Tạng có nói: Người thân sát sinh giết hại để cúng tế cho người mất, tuyệt không có công đức gì, không có lợi gì cho người mất, mà càng làm tăng thêm tội nặng cho mình và người mất…

Tôi hồi đó liên tục chìm trong mê muội, tiếp theo còn làm thử rất nhiều phương pháp, mà vẫn thấy mệnh vận cứ xui xẻo. Cho đến cuối năm 2012 tôi tình cờ gia nhập đoàn “Tâm Thượng Liên Hoa”, sau khi học Phật, mới bắt đầu hiểu ra.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ học Phật là phép thử cuối cùng, xem như mình vớ được cọng rơm cứu mạng vậy thôi. Thế nên hễ nghe các pháp hữu nói có pháp môn nào tốt, thì tôi liền tìm đọc và tu theo pháp đó.

Năm 2013, nghe tin Sư tỷ Bất Ngữ đến chùa Đông Lâm làm công quả, tôi liền nhờ chị làm giúp mấy Linh vị cầu siêu. Do lúc đó tôi chẳng biết tên ông ngoại, mà cũng không dám về nhà hỏi, sợ gia đình biết tôi học Phật thì sẽ cười chê, nên trên bài vị tôi chỉ ghi là “ông ngoại của Trần Minh Anh”…

Sau khi học Phật, hiểu biết chút ít, nghĩ tới lời bà thầy nói ngày xưa, tôi rất đau lòng cho ông ngoại. Vì vậy mà bất kể tụng kinh, chú… hay làm việc phúc thiện gì, tôi đều hồi hướng hết cho ông ngoại. Lúc đó tuy tôi chẳng biết tên ông nhưng tôi nghĩ: Chư Phật, Bồ tát từ bi ắt sẽ biết hết, nên ông ngoại tôi chắc chắn là sẽ được lợi ích.

Tiết Thanh minh năm 2014, đoàn Liên Hoa tổ chức pháp hội: Tụng bảy bộ kinh Địa Tạng để cầu siêu cho tổ tiên. Tôi vốn là người có tính nôn nóng, thuở giờ luôn cảm thấy kinh Địa Tạng quá dài, ít khi chịu tụng. Nhưng nghe mọi người nói: Kinh này có công năng siêu độ thân nhân đã mất rất hay, nên cũng chịu khó theo đoàn trì tụng bảy bộ.

Lúc đó Liễu sư tỷ nói: Nếu ở trước mộ cúng tế thức chay đơn giản, tụng Thí thực và chú Vãng sinh thì có thể làm lợi ích nhiều cho người mất.

Vì vậy mà buổi tối trước tiết Thanh minh, tôi ráng học thuộc chú vãng sinh. Sáng ra, lúc đi tảo mộ dâng lễ, tôi cúng Thí thực, trì chú Lục Tự Đại Minh và tụng bảy lần chú Vãng sinh hồi hướng cho ông ngoại và Cửu huyền thất tổ.

Vào khoảng tháng 5, một đêm nọ tôi mộng thấy ông ngoại, ông không nói gì với tôi, chỉ dùng bút sắt viết ra tên ông.

Sáng hôm sau, tôi về thăm bà ngoại, hỏi bà có phải ông ngoại tên là Tô Tuấn Ân… không? Bà ngạc nhiên hỏi: Làm sao mà con biết được?

Lúc đó tôi rất xúc động, như vậy đúng thật là ông ngoại báo mộng cho tôi rồi.

Tôi lại hỏi:

– Có phải ông ngoại dáng người vừa tầm, cao khoảng một mét sáu lăm, xương gò má hơi cao, ưa mặc bộ đồ lãnh tụ màu xám tro, túi bên tả thường vắt một cây bút sắt, phải không?

Bà ngoại đáp: Đúng vậy!

Tôi vô cùng kinh ngạc. Phải biết là, khi tôi một tuổi thì ông ngoại lìa đời, nên tôi hoàn toàn không rõ vóc dáng ông, nhưng hình ảnh này tôi thấy ông trong mộng, sau khi đem ra hỏi bà thì hoàn toàn phù hợp. Lúc đó bà ngoại còn lẩm bẩm:

– Cái Ông già này, mắc chứng gì mà về quấy rối con nhỏ kia chứ?

Biết được tên ông ngoại rồi, tôi bèn nhờ chị Bất Ngữ và chị Tiểu Đào giúp tôi làm linh vị cho ông. Lúc tôi đến Nam Sơn Tự tham dự Phật thất, cũng trịnh trọng làm bài vị Vãng sinh cho ông ngoại.

Suốt một năm này nhờ tôi tham dự đoàn Liên Hoa học Phật nên đã hiểu rất nhiều, dần dần đối với chú Đại Bỉ sinh khởi tín tâm, tôi bắt đầu trì tụng chú Đại Bi, vì nghe nói: Mỗi ngày trì 108 lần cộng thêm ba biến Tâm kinh, có thể siêu độ cho người mất rất vi diệu.

Từ đó về sau tôi chuyên trì chú Đại Bi và tụng Tâm kinh để hồi hướng cho ông ngoại. Trong thời gian đó tôi còn bỏ ra mấy ngàn để phóng sinh, cúng thí thực cho ông. Có lần còn ấn tống kinh Địa Tạng để cầu cho ông.

Tháng 10, tôi đi Nam Sơn Tự về rồi, thì lại mơ thấy ông ngoại, ông không còn vẻ buồn bã suy sụp như trước đây nữa, mà ăn mặc rất đẹp, trang nghiêm, dung nhan sáng rỡ, ông nhìn tôi mỉm cười sung sướng.

Từ đó về sau, tôi không còn mơ thấy ông ngoại nữa, tôi biết ông đã vãng sinh cõi lành rồi.

Trần Minh Anh