NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

CẶP VỢ CHỒNG TRÍ THỨC

Tại Hàng Châu tôi từng gặp một đôi vợ chồng trí thức, học vấn cao, giàu có sung túc.

Họ có một con trai, tốt nghiệp Đại học xong thì cứ ở lì tại nhà, bắt cha mẹ nuôi, dù có nhiều công tác ngon mời tham dự mà chẳng chịu làm. Hằng ngày cậu cứ ra ngoài ăn nhậu vui chơi, khi về thì ngữa tay xin tiền cha mẹ. Không cho thì gây ầm náo, ném vỡ đồ đạc, thậm chí còn tuyệt thực để yêu sách…

Cha mẹ cậu chỉ biết thúc thủ bó tay, điều khiến song thân lo nhất là, trong phòng cậu dán đầy ảnh phụ nữ khỏa thân. Hằng ngày, mỗi sáng sớm, cậu xả ra cả bãi tinh dịch trên giường, nhưng chẳng thèm thu dọn, toàn để cho mẹ thanh lý… Thậm chí khi nhà có phụ nữ đến, cậu ra đứng lỳ tại phòng khách, mắt dán chặt vào họ: Một tay dùng báo che hạ thể mình, còn tay kia thì thủ dâm.

Khi đó người mẹ vừa thuật chuyện này cho tôi nghe vừa khóc, còn người cha thì mặt mày căng thẳng, không nói tiếng nào.

Tôi tâm tư rất nặng nề, không thể nói là cảm thông, mà là: Cảm thán! Lại còn phải ráng kềm cơn phẫn nộ…

Đối diện với hai vợ chồng đang vọng ngóng mong chờ “cứu rỗi”, tôi hạ thấp giọng, hỏi thật nhỏ:

– Có phải hai vị thường xem phim sex, xem rất nhiều?

Cả hai lộ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, họ ngây người nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.

– Hai vị muốn biết nhân quả đời trước giữa mình với con trai không?

Ánh mắt người mẹ nhìn tôi đầy hi vọng.

Tôi hỏi tiếp:

– Các vị có muốn biết đời quá khứ mình đã từng làm gì không?

Cả hai lộ vẻ rất cao hứng, đáp:

– DẠ RẤT MUÔN ẠỊ

– Được rồi, tôi sẽ kể rõ cho các vị nghe:

“Hai người đời trước cũng là vợ chồng, đồng mở một kỹ viện (nhà chứa). Con trai các vị hiện giờ, kiếp đó là con gái một nhà nghèo, bị các vị mua về, ép con nhà lành làm gái điếm.

Trước tiên, hai vị buộc nó tiếp khách ban đêm, sau đó vì ham tiền, ép nó ban ngày cũng phải tiếp khách. Tiền nó bán thân: Tất cả dành để cung phụng hai vị ăn uống vui chơi, do vậy mà hai vị thiếu nợ nó rất nhiều. Bây giờ phải trả nợ là lẽ đương nhiên!

Kiếp này, con trai mình thủ dâm thì hai vị thấy đau lòng, sao không thử nghĩ xem: Cô con gái kiếp trước từng bị các vị ép bán dâm cả ngày lẫn đêm đó, cảm thọ cô ta như thế nào? Những gì hai vị chứng kiến bây giờ đều là quả báo nhẹ, tương lai lúc các vị bệnh, thân thể không còn mạnh khỏe, cử động khó khăn, thì hắn sẽ còn rất nhiều màn kinh khủng để biểu diễn cho các vị xem!”…

Tôi nói bình thản nhưng nghiêm nghị. Hai vợ chồng nhìn nhau. Người mẹ gượng cười nói:

– Chúng tôi làm sao có thể… mở kỹ viện được chứ ạ?

Ngẫm nghĩ một hồi, họ hỏi tiếp:

– Xin ngài dạy chúng tôi phải làm sao để con trai mình thay đổi?

Bọn họ đã tin lời tôi nói.

Tôi bảo:

– Muốn con thay đổi, trước tiên bản thân mình phải thay đổi bốn điều:

1. Hai vị phải chân thành sám hối tội ác (đời quá khứ mở kỹ viện ép gái nhà lành bán thân).

2. Phải lập tức thiêu hủy ngay tất cả các sách, truyện, băng, đĩa… phim ảnh đồi trụy mà các vị đang cất giấu trong nhà. Thực sự thì con trai các vị đã phát hiện ra và nhìn thấy hết, vì vậy nó luôn thừa lúc hai vị đi vắng, ở nhà lén lấy mở ra xem. Đời này hại con trai mình sinh tật thủ dâm, trách nhiệm đầu tiên, lỗi lầm trước hết là ở nơi các vị. Cộng thêm các tội cũ chưa cải hối, ắt phải gánh lấy ác quả.

3. Từ nay trở đi, hai vị cần bỏ thuốc, bỏ rượu, dứt tuyệt đồ mặn và thệ ăn chay trường, không ăn cả ngũ tân (hành, hẹ, tỏi, nén…) hằng ngày sớm tối gì cũng được, phải quỳ trước bàn thờ Phật nhà mình, thành tâm sám hối tội đời trước đã làm hại nhiều cô gái, sau đó mỗi người phải vì bọn họ tụng “Kinh Địa Tạng” càng nhiều càng tốt. Ngày ngày kiên trì tụng, nhất định sẽ có kết quả hay không thể nghĩ lường. Tâm thành ắt có kết quả nhanh, tâm tán loạn ắt có kết quả đến chậm. Tự mình phải nỗ lực thôi.

4. Phải làm nhiều việc phúc thiện như: phóng sinh, in kinh sách và dốc sức giúp người đoạn ác tu thiện.

Chưa được hai tháng, lúc tôi lại gặp họ, thấy người mẹ mặt mày hớn hở, vui vẻ báo tin: Con trai họ đã thay đổi rồi, sau khi họ tụng xong bộ “Kinh Địa Tạng” thứ bảy, thì con họ không còn tật xấu tà dục kia, cháu chuyển biến rất mau. Còn siêng năng làm việc nhà, hằng ngày còn vào bếp làm cơm cho họ ăn. Hiện cháu đang lựa công tác thích hợp, đã có ý muốn đi làm.

Tôi nghe xong thực là mừng cho họ. Bà còn hỏi tôi:

– Có phải từ nay mỗi ngày tôi nên tụng một bộ “Kinh Địa Tạng” hồi hướng cho chúng sinh?

Tôi nói:

– Được vậy thì rất tốt. “Kinh Địa Tạng” luôn hợp căn cơ với các loài. Chỉ cần khéo giữ giới, triệt để dứt tuyệt đồ mặn ăn chay trường, thì lúc bạn tụng kinh chúng sinh đều sẽ đến nghe kinh thọ ích, chiêu vời công đức không thể nghĩ lường. Lâu dần thân thể sẽ càng lúc càng khỏe, sống an, tăng thọ. Hơn nữa nếu siêng tu tinh tấn đời này có thể thoát ly tam giới.

Hai vị đều cười, pháp hỉ sung mãn.

Từ vô thỉ đến nay chúng ta và tất cả chúng sinh tạo vô lượng oán kết, chỉ có lìa phân biệt oán thân, hành Bồ tát đạo, dùng nguyện từ bi cứu độ tất cả chúng sinh, chân thành sám hối, mới có thể tội nghiệp tiêu trừ.

Tại đạo tràng Hòa thượng Thể Quang ở núi Thanh Nguyên, có một ao phóng sinh. Cả đoàn chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào điện bái Phật thì bỗng nghe có người nói:

– Ô, cá ở đây nhiều quá!

Mọi người liền tới xem. Lần đầu vừa nhìn vào ao, thì thấy trong đó có vô số người xuất gia 1 đang bơi lội qua lại, có đủ già trẻ, lớp thì trêu đùa nhau, lớp thì gây cãi… nhìn lại lần nữa thì toàn là cá. Trong nhóm chúng tôi có người hỏi 2 cá:

– Các vị là Tăng chúng từ đâu? Sao lại bị đọa làm cá trong ao phóng sinh này?

Đám cá đáp:

– Chúng tôi đều là người xuất gia bao kiếp nơi chùa này, do phạm đủ tội nên bị đọa vào địa ngục thọ khổ, tùy theo lâu mau, khi tội mãn thì đầu thai làm cá. Do quá khứ cùng chùa này có duyên, nên được các cư sĩ mua, đem về phóng sinh trong ao này. Nhờ vậy ngày ngày thính pháp nghe kinh, đời sau có thể làm người, xuất gia, tu hành tại đây, cầu xin quý vị hãy giúp đỡ chúng tôi.

Thế là chúng tôi vào đại điện sám hối thay cho chúng, nguyện cầu Phật lực cứu bạt lũ cá trong ao sớm được mang thân người, xuất gia tu hành thoát ly tam giới.

Lúc đó tôi nghĩ: “Mình có thể cũng đã từ ba cõi ác địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh… mà đến nhân gian này. Nhờ được minh sư khai thị, mới biết đoạn ác tu thiện và học Phật”…

Sau khi tôi học Phật được một năm, thì tiếp được điện thoại của ngài Tuyên Hóa từ nước Mỹ xa xôi gọi qua, ngài còn bỏ tiền ra mua vé mời toàn gia tôi qua Mỹ, đến Vạn Phật Thành. Lúc đó tôi mừng tới nỗi suốt mấy ngày không ngủ được. Bởi ngài Tuyên Hóa là vị cao tăng vang danh thế giới, sao có thể biết và gọi điện cho một kẻ tiểu tốt vô danh như tôi? Đây có thể nói là duyên số, trước kia đã từng có người tiên đoán, cảnh báo là: Sau này tôi sẽ thành đồ đệ một vị sư ở Tây phương. Vậy nước Mỹ chẳng phải là Tây phương sao? Có lẽ thời khắc nào người cùng người tương ngộ với nhau, nhân duyên ấy sớm đã được định sẵn hết cả. Xem kinh Phật rồi mới biết, bất kề thiện hay ác duyên “đều do kiếp quá khứ có duyên, nên đời này mới có dịp tương hội”. Nếu đời này không hiểu, không biết chuyển ác duyên thành thiện duyên, thì oan trái sẽ kết càng sâu và đời sau bất kể gặp nhau ở đâu, oán hận càng tăng kịch liệt.

Chúng ta thường gặp qua chuyện này: Có người mình vừa mới gặp, bất kể họ anh tuấn mỹ lệ đến đâu, trong lòng ta vẫn thấy không chút thiện cảm, thậm chí còn nổi lên niệm ghét, khó ưa… Còn có người dù ta mới gặp, tuy họ không có gì xuất chúng, nhưng không hiểu sao lòng mình lại rất mến mộ, ưu ái… Loại cảm giác này, là do tác động của thiện duyên hoặc ác duyên chi phối, lưu ảnh hưởng, kéo dài từ tiền kiếp đến giờ.