NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

TIA NHÌN TIỀM THỨC

Tại Los Angeles, một đệ tử của ngài Tuyên Hóa hỏi Quả Lâm:

– Tôi chưa biết mặt cấp trên (là ông An) bao giờ, chỉ xem qua hình chụp rồi vâng lệnh lãnh đạo ra phi trường đón ông ta thôi.

Khi ông An vừa ra khỏi phi cơ, trông rất hớn hở, tươi cười, ông dáo dác ngó quanh tìm người đón mình. Nhưng ngay giây phút bốn mắt chúng tôi vừa chạm nhau, thì mặt ông lập tức sa sầm, lộ vẻ nặng nề. Thậm chí ông cũng chẳng thèm bắt tay đáp lễ trước sự chào đón nồng hậu của tôi.

Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt nhau, ông chẳng bao giờ dành cho tôi một nụ cười, trái lại mặt luôn quạu quọ nhăn nhó, lại thường soi mói tìm lỗi để quở trách tôi, nguyên nhân là do đâu?

Quả Lâm hỏi:

– Có phải anh rất ưa ăn thịt ếch?

Anh ta tỏ vẻ rất kinh ngạc, nói:

– Đúng vậy, ngay từ nhỏ tôi đã rất thích ăn. Quả Lâm nói;

– Cấp trên của anh đời trước từng là vua ếch sống trong cái ao lớn. Khi hai người vừa gặp nhau lần đầu, con mắt tiềm thức của ông ta đã nhận ra ngay: Anh chính là… oan gia của ổng. Vì kiếp trước anh là một con cá chép to, cùng sống trong ao đó, đã ăn qua vô số con cháu ếch của ông ta. Vì vậy mà tia nhìn ông chứa đầy thù hận với anh. Thực ra nếu có ai hỏi vì sao ông không ưa anh, ông sẽ đáp là không hiểu tại sao.

Anh nhân viên lại hỏi:

– Thế vì sao tôi biết qui y Tam bảo, còn hàng cấp trên như ông ta lại không…?

Quả Lâm đáp:

Con cá chép sau khi bị người giăng lưới bắt được đem bán, thì may mắn gặp một nữ Phật tử mua về, đem đi phóng sinh trong ao của chùa. Nhờ hằng ngày nó được nghe kinh thính pháp, cho nên đời nay mang thân người, được qui y Tam bảo.

Qua đây có thể thấy, ân oán giữa người với nhau, đều nằm trong nhân quả.