XUÂN VỀ NHẮN GỬI TUỔI THANH XUÂN
Huỳnh Văn Ưu

 

Nói về tuổi tác già trẻ tức là nói về thời gian, trong đó mọi sự vật đều thay đổi từng giờ từng phút, hoặc tăng trưởng hoặc là suy giảm. Về mặt tăng trưởng, như chúng ta gieo trồng một thửa ruộng, lúa tăng trưởng từ mạ non cho đến lúa trổ bông. Về mặt suy giảm là lúa chín vàng cắt đem về nhà xay thành gạo nấu cơm ăn. Con người chúng ta cũng theo thời gian mà tăng trưởng hoặc suy giảm. Như vậy trên cõi đời này không có sự vật nào mà không bị thời gian bào mòn dũa mỏng.

春去百花落
春到百花開
事逐眼前過
老從頭上來

Âm:

Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai

Dịch:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi.

Nhưng có một cái không bị thời gian hủy diệt, có người cho biểu trưng bằng hoa sen, viên ngọc; có người thì cho là cái diệu tánh, đức kiên nhẫn của mỗi người. Như vậy, ngay trong cuộc đời biến hoại, vẫn có cái thường hằng, lạc quan, dù xuân qua nhưng tin tưởng mai vàng vẫn nở: “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận. Đình tiền tạc dạ nhất chi mai” 莫謂春殘 花落盡, 庭前昨夜一枝梅. (Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết. Đêm qua sân trước một nhành mai).

Trong quá trình phát triển văn hóa tư tưởng nhân loại, xét về lịch sử giữa thế hệ trẻ và thế hệ người cao tuổi giống như một dòng sông cuộn chảy, tuy tách ra làm hai, nhưng khuynh hướng và mục đích đều giống nhau. Nếu người trẻ tuổi luôn năng nổ, hướng ngoại bằng những tư duy lô gíc nhằm phát triển và phát minh ở trạng thái sinh động, thì người cao tuổi nhấn mạnh đến thế giới nội tâm, bằng những trải nghiệm được chắt lọc để hòa hợp với đời sống tâm thức. Nếu người trẻ đặt nền móng cho lãnh vực khoa học tự nhiên, thì người cao tuổi đi sâu vào lãnh vực khoa học xã hội nhân sinh. Vì thế, mỗi nhánh sông sẽ không tự hoàn thiện nếu thiếu nhánh kia. Khuynh hướng tất yếu để phát triển xã hội buộc người cao tuổi và người trẻ tuổi phải hòa nhập hỗ trợ vào nhau để đạt đến chỗ hoàn thiện hơn.

Như người xưa từng dạy: Một ngày làm việc thiện, phước tuy chưa đến nhưng họa lùi xa. Một ngày làm việc ác, họa tuy chưa đến nhưng phước lùi ra xa. Con người làm việc thiện như hoa mùa xuân trong vườn, tuy không thấy lớn nhưng mỗi ngày lại tăng trưởng. Người làm việc ác như đá mài dao tuy không thấy mòn nhưng mỗi ngày lại khuyết dần: 一日行善福未到禍自遠矣.一日行惡禍雖未至福自遠矣, 行善之人如春園之草,不見其長,日有所僧,行惡之人如 磨刀之石, 不見其損,日有所虧, cho nên chúng ta hãy tiến bước vui lên tạo duyên giúp người để đời thêm xuân, con cháu sau này thấy đó bắt chước làm theo, tin chắc mỗi người góp một tay đời sống gắn bó nhau hơn xã hội sẽ bớt khó khăn.

Ngày ngày tạo phước gieo duyên
Quanh năm suốt tháng không phiền lòng ai
Thương yêu quý mến trong ngoài
Cả đời hạnh phúc chẳng sai tấc lòng.

Chiến tranh đã kết thúc, đất nước hòa bình, họ chẳng phút nào quên những hoàn cảnh khó khăn trước đây, nên luôn ráng giữ đời sống giản dị, thực hành theo lời Phật dạy: “Thiểu dục tri túc” nỗ lực gieo hạt giống Phật, giáo dục con cháu biết sống thảo hiền với ông bà cha mẹ để cây lành sinh trái ngọt.

Cây xanh thì lá cũng xanh
Cha mẹ hiền lành để đức cho con.

Làm cha làm mẹ cần giúp chúng nhận thức đúng về sự học. Người xưa nói: Người không học thì không biết lý lẽ, không phân biệt được phải trái (Nhân bất học bất tri lý). Nhà nghèo thiếu ăn, thiếu mặc, nhưng nhất định không để thiếu kiến thức, dù có phải nhịn ăn, nhịn mặc cũng lo bằng được con đi học đến nơi đén chốn. Tuổi trẻ trong thời đại hội nhập đa số nghĩ đi học là lấy bằng cấp để làm ông này bà nọ hãnh diện với xóm làng bà con, có quyền lực danh lợi hơn người!

Nếu mỗi gia đình trong chúng ta cùng chung tay góp sức hướng dẫn nẻo tốt đường ngay, chỉ đường con cháu đi, tin chắc, sớm muộn tuổi trẻ sẽ quay về nếp sống văn minh lành mạnh, biết giữ gìn phong tục lễ giáo gia phong, tăng cao tinh thần yêu nước yêu quê hương, lúc đó tình trạng xuống cấp đạo đức ở nhà trường, xã hội sẽ lùi xa nhường lại vườn hoa xuân tươi thắm tha hồ đâm chồi khoe hương khoe sắc cho đời.

Ngày tháng đi không hề chờ đợi
Năm đã qua chẳng lại cùng ta
Than ôi! Đến lúc tuổi già
Lỗi đành thất học, thật là tiếc thay!

Giáo dục con cháu là sự động viên, chỉ đường, phần còn lại là do chúng quyết định, nghĩa là chúng phải đam mê về đèn sách. Học hành đòi hỏi sự nhẫn nại, chịu khó, học là cái rễ, kết quả là trái, phải cho con hiểu (Rễ của sự học thì đắng, quả của sự học thì ngọt).

Tết đến xuân về xin chúc cùng chú, bác, anh, chị, em gần xa sống vui, sống khỏe, trường thọ, sống có ích cho gia đình và xã hội. Sống đẹp, sống không lãng phí thời gian. Dẫu rằng thời gian có làm tóc bạc da nhăn, nhưng tinh thần luôn an lạc, dù tuổi già cây trụi lá trơ cành vẫn mỉm cười kết trái đơm hoa tràn đầy nhựa sống.

Tích tắc thời gian mau chóng qua
Tuổi thọ đến gần luôn nhắc ta
Vạn vật bốn mùa xoay chuyển mãi
Năm tháng đời người nào có xa
Tóc bạc da mồi tinh khí tốt
Trụi lá trơ cành vẫn nở hoa
Trĩu nặng hương thơm nhiều trái ngọt
Để lại cho đời muôn sắc hoa.