Tọa Thiền
Không Lạc
Giữa lòng đêm, im lìm tĩnh tọa
Trên bồ đoàn, chân tréo bán già
Và bắt đầu, ngược dòng ta bà
Tìm đường về, quê xa xưa cũ.
Vừa ngồi xuống, giặc đông như kiến
Tợ ong bu, tiếng động đầy lòng
Ta tưởng ta, là Triệu Tử Long
Người anh hùng, Đương Dương Trường Bản
Ta, giờ đây như viên Đại Tướng
Mà vọng tưởng là những địch quân
Vung kiếm báu, chém giết không ngừng
Từng sát na, sát từng tên giặc
Sau một hồi, mây mưa tan tạnh,
Bầu trời cao lồng lộng xanh xanh
Vọng tưởng giờ, chẳng dám loanh quanh
Hay lảng vảng, mong manh phá hoại.
Đường về quê, bây giờ thoai thoải
Dốc lên cao, như trải thảm nhung
Ta thấy ta, là bậc anh hùng
Chiến thắng mình, lòng đầy tin tưởng.
Nhưng ta vẫn, luôn luôn phòng thủ
Vẫn canh chừng, địch thủ manh tâm
Vì vọng tưởng, vẫn còn đang nằm
Trong đáy sâu, tận cùng tàng thức
Ôi! Phúc lạc được trong những lúc
Tâm tịnh, như nước đục lóng trong
Ta nhìn sâu xuống tận đáy lòng
Thấy đủ cả, rõ ràng từng loại.