NHỜ NIỆM DANH HIỆU QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT ĐƯỢC THOÁT NẠN CƯỠNG HIẾP
Biên tập & Thực hiện: Tạng Thư Phật Học
Diễn đọc: Huệ Tâm

 

Đây là câu chuyện có thật tại bến xe Mỹ Đình – Hà Nội, do chị Thanh Thanh kể lại câu chuyện của chính mình:

“Tôi có duyên với Bồ Tát Quán Thế Âm. Bồ Tát đã cứu tôi rất nhiều lần, và lần thót tim nhất, li kì nhất, là một lần tôi bị lọt vào bẫy của một gã bặm trợn, âm hiểm. Bồ tát đã cứu tôi ra khỏi tay hắn một cách khó tin.

Đó là ngày 12/1/2016, tôi theo chân những người cùng quê đến cửa khẩu Lạng Sơn. Chắc ai ở Hà Tây đều biết bao nhiêu năm nay mọi người đều qua Trung Quốc làm rất đông, tôi thấy nhiều người đi cũng đã đổi đời, kinh tế khấm khá.

Tôi cũng đi với niềm mong ước đó, nhưng chỉ còn vài bước chân nữa qua biên giới, thì tôi bỗng đau bụng dữ dội, quặn thắt từng cơn. Mọi người bảo thôi về đi chứ đau thế này mà sang đấy mà có chuyện gì thì nguy hiểm. Thế là tôi đành ngậm ngùi bắt xe về Hà Nội.

Đến bến xe Mỹ Đình lúc 8h tối thì không còn xe nào về Hà Tây. Buồn vì bị lỡ việc thì ít, mà lo lắng không biết đêm này mình ra sao thì nhiều, bởi lúc đi chủ đoàn nói sang Trung Quốc họ lo cho đầy đủ nên không cần mang nhiều tiền. Nên sau khi bắt xe về đến Hà Nội thì trong túi tôi chỉ còn đúng 80.000đ.

Thấm mệt và say xe vì đi đường dài, nghĩ không thể bơ vơ thế này cả đêm ở bến xe được, tôi đành bấm bụng ghé vào một nhà nghỉ ở gần đó , mong họ cho một chút cảm thông để tá túc nhờ đêm nay. Tôi nói với ông chủ nhà nghỉ:

– Em bị lỡ việc, giờ lại không còn xe về quê, anh có thể cho em ở nhờ được không ạ?

Ông chủ đầu trọc lóc, mặt bặm trợn, dáng người cao to, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói:

– Thôi được rồi, cho vào ngủ với bà giúp việc.

Tôi đồng ý và cảm ơn ông ta. Ánh mắt ông ta hắt ra một tia nhìn âm hiểm khiến tôi thoáng sợ hãi, nhưng khi nghe ngủ chung với bà giúp việc thì tôi cũng yên tâm được phần nào.

Khoảng 9h tối, bà giúp việc bảo tôi qua phòng bên kia ngủ. Họ bảo thì tôi qua thôi, nghĩ chắc họ dư phòng nên để cho tôi một phòng chăng?

Tôi vừa bước vào phòng thì cánh cửa bỗng đóng lại. Tôi giật mình, vội quay lại, thì ra đó là ông chủ nhà nghỉ. Hắn khóa trái cửa phòng lại, dắt một con dao to ngay trước cửa. Tôi bàng hoàng không nói được gì, thì bỗng hắn lên tiếng với một giọng đê tiện:

– Anh em mình ngủ với nhau tí nhé!

Tôi lắp bắp trong sợ hãi:

– Không… không… anh ạ!

Hắn bắt đầu nịnh nọt tôi:

– Anh em mình làm tí không việc gì đâu. Mai em xem công việc thế nào, không được thì ở đây làm với anh!

Tôi cố gắng lấy bình tĩnh, giả vờ nói:

– Thôi…thôi được rồi, mai em chiều anh. Giờ anh để em nghỉ hôm nay cho đỡ mệt cái đã. Rồi anh xem mai có việc thì anh cho em làm.

Hắn đâu có dễ bị lừa, liền gạt đi, nhanh nhảu đáp:

– Không, giờ anh em mình làm tí đã!

Như con thú hoang háu đói, hắn cởi phăng hết quần áo ra, rồi tiến lại gần tôi. Tôi hoảng sợ đến tột độ, tôi đã rơi vào cái bẫy của hắn, không còn lối thoát nào. Đừng nói đến thanh danh, ngay cả mạng tôi cũng không chắc giữ được.

Trong lúc nguy cấp cùng cực, tôi bỗng nhớ đến một đoạn trong Kinh Phổ Môn có dạy rằng : “Nếu có vô lượng trăm nghìn muôn ức chúng sanh chịu các khổ não, nghe Quán-Thế-Âm Bồ-Tát này một lòng xưng danh. Quán-Thế-Âm Bồ-Tát tức thì xem xét tiếng tăm kia, đều được giải thoát.”

Vậy là tôi ra sức niệm thầm trong tâm : “Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát! Mẹ Quán Âm Bồ Tát cứu con! Mẹ Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con !…” rồi nhắm mắt chờ bàn tay số phận định đoạt.

Một phút… hai phút… rồi mười phút trôi qua ! Thật kì lạ, hắn vẫn chưa làm gì được tôi. Chân tay hắn chẳng biết thế nào mà chỉ quờ quạng một cách yết ớt, đôi mắt hắn lộ vẻ mệt mỏi và đờ đẫn.

Thấy vậy, tôi càng tha thiết niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát, đồng thời kiên cường thủ thế.

Phải nói rằng câu niệm hồng danh “Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát” linh ứng không thể tưởng tượng nổi. Hắn – một gã đàn ông lực lưỡng, hung bạo, với thú tính đang bạo phát hừng hực, còn tôi, một phụ nữ chân yếu tay mềm, toàn thân đang run rẩy, không còn giữ được chút bình tĩnh nào. Vậy mà hắn loay hoay mãi không thể làm gì được tôi.

Không biết thần thông của Quán Thế Âm Bồ Tát tác động như thế nào đó, khiến hắn đột nhiên trở nên yếu xìu. Càng lúc càng chậm chạp dần. Mặt hắn cứ đờ ra, mắt díp lại dần dần.

Không lẽ hắn buồn ngủ ? Vào lúc tưng bừng như thế này mà hắn lại buồn ngủ được sao ?

Ấy thế mà hắn ngủ thật.

Cố gắng thêm một chút với những động tác đờ đẫn, mang tính chất minh họa là chính, hắn lăn ra ngủ một cách ngon lành. Cứ như bị người ta chụp thuốc mê vậy.

Thấy vậy tôi vui mừng không sao mà tả hết được, nhưng vẫn còn sợ, toàn thân run lập cập. Nên tôi chỉ còn biết ngồi một góc, ra sức niệm liên tục : “Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát ! Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát”, cầu xin Người cứu tôi, cứ thế niệm suốt đêm.

Thỉnh thoảng hắn thức giấc, rồi quay qua nhìn tôi, có lẽ dục tính của hắn đang cố gắng chiến đấu kịch liệt với cơn buồn ngủ… cuối cùng ánh mắt hắn lộ vẻ bất lực, rồi lại lăn ra ngủ. Đến 5h sáng, hắn thức dậy, xem đồng hồ rồi uể oải bảo tôi:

-Thôi… cho em về !

Hắn lờ đờ bước đến cánh cửa, rút con dao và mở cửa ra, tôi chạy đi thẳng, không dám quay đầu lại.

Chuyện này trước giờ tôi không dám kể với ai, bởi nói ra , nếu một người không có tín tâm vào Phật pháp có lẽ họ cho rằng tôi bị thần kinh, bởi làm gì có chuyện nam nữ ở chung phòng cả đêm mà tôi lại không việc gì?

Các bạn biết đấy, ở bến xe dân tình rất phức tạp, nhất lại là chủ nhà nghỉ thì không phải dạng vừa. Tôi như con cá nằm trên thớt, hắn thì to con bặm trợn, lại trên địa bàn của hắn, số phận tôi khi ấy 10 phần thì 9 phần nguy nan.

Đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh bởi hình ảnh con dao chắn ngang ở cửa. Đêm ấy, nếu chẳng phải nhờ phép màu của Bồ Tát, biết đâu tôi đã được ghi tên trong hồ sơ một vụ án cưỡng hiếp- giết người nào đó. Thậm chí, nếu hắn phi tang một cách khéo léo, có khi tôi còn bị chết mất xác không ai tìm ra. Chuyện đó vẫn thường xảy ra mà, biết đâu được…

Nhờ niệm danh hiệu Bồ Tát mà xuất hiện một thần lực vô hình cản trở hắn, khóa hắn lại bằng cơn buồn ngủ bất chợt, khiến tôi vẫn bình an, chẳng mất cọng lông nào. Phật Pháp quá vi diệu phải không các bạn?

Lời Đức Phật dạy trong Kinh điển là chân lý vĩnh hằng, dù chỉ là một câu, một từ thôi, đều chẳng phải hư dối. Ngày ấy làm gì tôi đã biết đến Chú Đại Bi và siêng năng trì tụng như bây giờ, vậy mà nhờ may mắn nhớ được một câu trong Kinh Phổ Môn mà tôi được thoát nạn.

Tận thâm tâm tôi luôn biết ơn Bồ Tát đã cứu tôi rất nhiều lần. Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát! Người là bến bờ giải thoát, cứu vớt chúng sinh ra khỏi trầm luân, khổ đau, tăm tối! Con xin đem hết lòng thành kính xin quy y Người! Con xin đem vô lượng kiếp lễ kính Người !

(Trịnh Thanh Thanh)

***

Chia sẻ bài viết của bạn vui lòng gởi về địa chỉ email: tangthuphathoc@gmail.com hoặc gởi trực tiếp lên trang nhà, xin cám ơn.