Những truyện Niệm Phật cảm ứng
mắt thấy tai nghe
Tác giả: LÂM KHÁN TRỊ
Người dịch: THÍCH HOẰNG CHÍ

 

LÚC GIẢI PHẪU KHOÉT THỊT Ở CÁNH TAY, THẦN THỨC DẠO CHƠI THIÊN ĐƯỜNG

Mười lăm năm trước, Tấn Lễ – đứa con trai thứ ba (Việt Nam gọi là thứ tư) của liên hữu Chung Chiêm Khoan Phụng mới mười lăm tuổi. Nhà họ ở phía trước rạp hát Quốc Tế đường Phục Hưng. Lúc bấy giờ sư tỷ Khoan Phụng thường dẫn cậu ta đến liên xã lạy Phật nghe pháp. Nhưng đời người tai nạn nhiều. Vào mùa thu năm đó, có một buổi chiều Tấn Lễ đang đứng trước cửa nhà mình, bỗng một chiếc xe tải lớn muốn tránh ba đứa nhỏ đang giỡn ở giữa đường, đột nhiên khẩn cấp quẹo sang bên phải lập tức xông vào Tấn Lễ đang đứng trước cửa. Thật là tai họa từ trời giáng xuống bất ngờ, cái móc trong lòng bánh xe quấn chặt quần áo của nó, lôi nó đi một khoảng hai cột đèn, xe lại thắng không dừng. Lúc đó Tấn Lễ tự nghĩ tánh mạng khó giữ được, trong cơn nguy cấp phát sanh trí huệ, trong miệng nó bỗng nhiên nói vọt ra: “Mẹ con là người tin Phật, xin đức Quán Thế Âm Bồ Tát mau đến cứu con đi!”. Kêu liền ba lần như vậy; nói ra cũng thật kỳ lạ, chiếc xe liền thắng đứng lại, chỉ còn một chút xíu nữa là bị bánh xe cán chết rồi! Nhưng cánh tay trái đã bị xây xát nặng, từ trên khuỷu tay đến bàn tay, máu thịt và cát đá lẫn lộn không phân biệt được. Liền đưa vào bệnh viện tỉnh lập Đài Trung.

Tấn Lễ tội nghiệp, nhập viện được ba, bốn ngày thì cánh tay đó sưng phù lên đen thui do vì cát đá lẫn lộn vào trong da thịt hơi nhiều, nhứt thời lấy ra không hết, bác sĩ liền nói với Khoan Phụng rằng: “Cánh tay này của con cô phải cưa bỏ mới an toàn, nếu không thì nguy đến tính mạng!”. Khoan Phụng liền thương nghị với bác sĩ rằng: “Tôi xem cánh tay này, ngón tay động đậy được, gân cốt còn tốt không bị thương, hiện giờ chỉ là da thịt bị hư rữa thôi, xin bác sĩ cố gắng giúp cho cháu khỏi bị cưa tay, chỉ khoét da thịt hư rữa đó bỏ đi là được rồi”. Bác sĩ cũng liền theo lời yêu cầu của cô ta, đánh thuốc mê cho Tấn Lễ mê đi, rồi bắt đầu phẫu thuật, khoét đi cả mâm thịt lẫn lộn cát đá. Khoan Phụng thì ở một bên cứ niệm: “Cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát”.

Cuộc phẫu thuật của Tấn Lễ hoàn thành thuận lợi. Sau khi thuốc mê giã, tỉnh táo trở lại, Tấn Lễ liền nói với mẹ nó rằng: “Má! Con vừa rồi nằm trên bàn mổ, sau khi mất hết tri giác (mê) thì thấy một ông bác sĩ mặc đồ trắng bồng con đến nơi rất là đẹp. Con hỏi ông ta đây là đâu? Ông ta đáp là thiên đường, lại bảo rất nhiều cô gái đẹp nhảy múa cho con xem; con lại hỏi ông ta: những cô gái đẹp này là người ở đâu? Ông ta nói với con là thiên nữ. Má! Con rất là sung sướng, có thể đi đến thiên đường, xem được những cảnh giới nầy”. Sư tỷ Khoan Phụng liền biết đây là sự cảm ứng do cô cố sức niệm Quán Thế Âm Bồ Tát mà được, nhất định là phương tiện khéo léo của Quán Thế Âm Bồ Tát khiến cho tinh thần của Tấn Lễ được an ủi, quên đi sự đau đớn.

Sư tỷ Khoan Phụng mắt nhìn thấy cánh tay trái của con mình sau khi bị khoét đi một miếng thịt, chỉ còn lại gân và xương khó tránh khỏi đau lòng, lo lắng, nhất là thời gian nuôi con ở bệnh viện, sớm tối không có tụng niệm được, tinh thần cảm thấy không yên. Thế là liền về nhà thỉnh một bức Tây phương Tam Thánh nhỏ, đem vào bệnh viện dán lên trên tường, ngoài hai thời khóa sớm tối ra, cô vẫn cứ thành kính cầu nguyện xin Quán Thế Âm Bồ Tát gia bị cho cánh tay của con trai sớm hồi phục bình thường. Thật là không thể nghĩ bàn, Bồ Tát từ bi, có cầu liền ứng nghiệm. Vào một buổi sáng sớm Tấn Lễ nói với má: “Má! Tối qua con được nhìn thấy toàn thân trang nghiêm của Quán Thế Âm Bồ Tát, tay phải cầm nhành dương, tay trái cầm tịnh bình kêu tên con “Tấn Lễ lại đây!”. Con liền theo ngài cùng đi đến một rừng núi thanh tịnh, con ngồi trên hòn đá, Quán Thế Âm Bồ Tát liền dùng nước thanh tịnh trên nhành dương liễu rải lên cánh tay đau của con, lập tức con nghe mát mẻ dễ chịu vô cùng!”. Tấn Lễ được Bồ Tát dùng nước cam lộ trị liệu vết thương ở cánh tay liên tiếp ba lần cho nên mỗi ngày khi bác sĩ và y tá của bệnh viện đến thay băng đổi thuốc cho nó, nó liền tỏ ra rất sợ hãi, kêu to lên rằng: “Các người thay băng đổi thuốc gì đau muốn chết, tôi không cần các người làm nữa. Quán Thế Âm Bồ Tát lúc trị liệu cho tôi thì lại mát mẻ dễ chịu vô cùng!”. Mỗi ngày lúc thay băng đổi thuốc đều như thế, vừa nói vừa khóc thảm, khiến các bác sĩ và các y tá đều ngơ ngác cười dở khóc dở!

Thằng bé Tấn Lễ này, do bởi đời trước có nhiều căn lành, đời này có duyên với Phật, Bồ Tát, nhiều lần được pháp lực vô biên hộ trì, cánh tay trái đã dần dần đầy đặn da thịt hồi phục như cũ. Mấy ngày trước khi sắp xuất viện, lúc ngủ trưa bỗng nhiên lại to tiếng kêu lớn lên rằng: “Bồ Tát Địa Tạng, ngài sắp đi đâu vậy? Ngài sắp đi độ yêu nhền nhện hả? Con muốn đi theo ngài xem!”. Sư tỷ Khoan Phụng ngồi bên mình nó, nghe rất là rõ ràng, liền lay nó tỉnh dậy, hỏi nó: “Mới vừa rồi con thấy những gì?”. Tấn Lễ nói “Vừa rồi Bồ Tát Địa Tạng tới thăm con, con hỏi ngài sắp đi đâu? Ngài nói sắp đi độ yêu nhền nhện. Con xin Bồ Tát dẫn con cùng đi, đang đi đến một cánh đồng liền bị má lay tỉnh dậy, thiệt uổng ghê!”.

Trên đây là Tấn Lễ sau khi bị tai nạn được Bồ Tát cảm ứng ba lần. Đây cũng là chính miệng sư tỷ Khoan Phụng kể với tôi.