Những truyện Niệm Phật cảm ứng
mắt thấy tai nghe
Tác giả: LÂM KHÁN TRỊ
Người dịch: THÍCH HOẰNG CHÍ

 

TRONG MỘNG ĐƯỢC BÁC SĨ CẮT LÁ GAN CỨU CHỮA, VÀ CHUYỆN CỨU ĐỘ NHỮNG CON RỆP

Liên tiếp mấy tháng có một vị buôn cải họ Trương tên là Xuyên Dã, nhà ở đường Đại Trí khu Đông thành phố Đài Trung, thường đưa rất nhiều trái cây và rau xanh đến liên xã của Phật giáo ở Đài Trung để cúng dường, số lần đem đến như thế rất nhiều, các vị liên hữu không cầm được mới đối mặt anh ta cám ơn những ân đức cúng thí đó. Anh ta đáp lại rằng: “Tôi đến là để đáp tạ ân Phật, đây là điều nguyện tôi đã phát trong khi bệnh, do vì Phật A Di Đà trị lành bệnh của tôi, ân đức đó thật quá lớn”.

Thế là Trương cư sĩ chậm rãi kể lại chuyện niệm Phật được cảm ứng của anh ta và chuyện bác sĩ cắt lá gan trị bệnh cho anh ta trong giấc mộng. Anh ta nói: “Mười năm trước tôi làm thợ ở hãng giày, có một cô kế toán của hãng cho tôi một quyển “Phật học thiển thuyết” (thiển thuyết như giản thuyết, là nói lược), tôi xem xong cảm thấy Phật pháp vô biên, cứu người giúp đời, liền chạy đến thư cục Thụy Thành mua hai bộ sách Phật, một bộ là “Ấn Quang pháp sư văn sao”, một bộ nữa là “An Sĩ toàn thư”. Như được vật chí bảo, đêm nào cũng đều xem tới khuya, có thể nói là được pháp hỷ vô lượng”.

Lúc đó tôi mướn một căn nhà ở, giường ở trong nhà, đầy giường và cột rệp quá chừng, mới đầu tôi bắt từng con đạp chết, nhưng càng đạp nó lại càng nhiều. Lúc đó đang xem đến một đoạn trong Ấn Quang đại sư văn sao, trong phòng của đại sư cũng rất nhiều rệp, có một đệ tử thỉnh ý xin dọn sạch, đại sư không chịu, người đệ tử sau mấy tháng lại xin một lần nữa và hỏi đại sư về tình hình của rệp. Ấn Quang đại sư nói: “Hết thảy ra khỏi khổ hết rồi, bây giờ không có nữa”. Tôi xem đến đoạn nhỏ này thì không còn bắt rệp đạp chết nữa mà bắt từng con ra hố phân thả. Nhưng sau khi đem rệp đi thả thì có nhiều phiền toái, không dám giết hại, không dám rải thuốc diệt trùng tiêu diệt thì nó lại lộng đến mức đụng chỗ nào cũng rệp, thật không biết làm thế nào? Đang trong tình hình không biết làm thế nào đó thì bỗng nhiên nghĩ đến bắt chước ngài Ấn Quang pháp sư, thế là hướng vào các con rệp nói rằng: “Này rệp! Nếu ta thành Phật sẽ độ các ngươi thoát khổ trước, nhưng ta bây giờ là phàm phu, là người niệm A Di Đà Phật, ta nay dạy các ngươi cũng niệm A Di Đà Phật, cầu sanh Tây phương. Rệp! Ta niệm các ngươi cũng niệm theo: “A Di Đà Phật”… cứ thế niệm mãi. Dạy cho rệp niệm A Di Đà Phật như thế chưa quá hai tuần, kỳ tích khiến người khó mà tin được xuất hiện. Có một hôm dọn dẹp làm sạch sẽ phòng, giở chiếc chiếu lên, nói ra cũng thật lạ, những con rệp đếm không hết kia, không biết nhảy đi đâu hết rồi, không thấy một con nào. Việc không thể nghĩ bàn như thế, khiến tôi cũng không hiểu ra sao”.

Cư sĩ Trương Xuyên Dã lại nói: “Tôi trước kia mê rượu như mạng sống, mỗi ngày phải uống hai, ba bình rượu. Năm năm trước bị bệnh gan, Đông Tây y gì cũng đều đã trị qua nhưng không thấy chút hiệu quả nào, nằm bệnh viện triền miên mấy tháng. Lúc bệnh hết cách cứu chữa, trong lòng chỉ có cầu Phật tiếp dẫn vãng sanh Tây phương, có mấy lần đã cận kề với cái chết, ngồi trên giường niệm Phật, lúc niệm không ra tiếng, liền dùng tâm niệm thầm, kỳ tích thật không thể nghĩ bàn lại xuất hiện. Tối hôm đó lúc nửa tỉnh nửa mơ nhìn thấy một vị bác sĩ mặc đồ trắng tay mặt cầm một con dao bén, tay trái cầm một lá gan, dùng dao mổ banh dưới ngực bên phải của tôi ra, rồi lấy kéo cắt lá gan, bác sĩ mỉm cười cầm lá gan vừa hôi vừa nát rữa đưa cho tôi xem, rồi lại lấy lá gan mới của bác sĩ mang lại đặt vào trong bụng của tôi, rồi đi. Vừa thức dậy tôi cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu rất nhiều, tôi liền phát nguyện: Nếu tôi được mạnh khỏe, nhất định sẽ báo đáp ân Phật, làm nhiều việc cúng dường Bồ Tát, nếu như có khả năng sẽ xuất tiền ra đắp áo vàng cho Phật. Từ năm ngoái đến nay dần dần bình phục lúc nào không hay, mạnh khỏe lại như thường”.

Trương Xuyên Dã lại nói: “Phật A Di Đà bảo hộ cho tôi có thể nói là rất tỉ mỉ, lại có một lần tôi chạy xe đạp đến đường Thành Công, bỗng nhiên có một chiếc xe mô tô lớn chạy lại như bay, xông xáo ẩu tả đụng ngã xe của tôi rồi cán qua, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, trong tích tắc tôi la to lên một tiếng A Di Đà Phật, rồi không biết tôi nhảy đi thế nào xa hơn một trượng, an nhiên vô sự. Còn chiếc xe mô tô kia cả người lẫn xe đều té ngã trên đất bị thương rất nặng, gãy xương, tét thịt, máu chảy đầy đất rất là tội nghiệp.

Người chơn tâm niệm Phật, tự mình sẽ được lợi ích không thể nghĩ bàn, xin khuyên các vị mau niệm Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.