KINH KIM QUANG MINH
Hán dịch: Đời Bắc Lương, Tam tạng Pháp sư Đàm-vô-sấm
Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh
Phẩm 2: THỌ LƯỢNG
Bấy giờ ở trong thành Vương xá có Đại Bồ-tát tên là Tín Tướng đã từng cúng dường vô lượng ức na-do-tha trăm ngàn chư Phật quá khứ, trồng các căn lành. Bồ-tát Tín Tướng suy nghĩ như vầy: “Vì nhân duyên gì mà Đức Như Lai Thích-ca thọ mạng ngắn ngủi, chỉ mới tám mươi tuổi?”
Lại còn nghĩ rằng: “Như Phật đã nói, có hai nhân duyên được sống lâu dài. Những gì là hai?
- Không sát sinh.
- Bố thí thức ăn cho chúng sinh ăn.
Mà Đức Thế Tôn ở trong vô lượng trăm ngàn ức na-do-tha atăng-kỳ kiếp, tu giới không sát sinh, đầy đủ mười điều thiện, ban cho chúng sinh những thức ăn uống không thể hạn lượng, cho đến xương tủy máu thịt của mình thí cho chúng sinh đói khát được no đủ, huống nữa là các thứ vật thực.” Đại sĩ chí tâm nghĩ về Phật như thế.
Khi Bồ-tát đang suy nghĩ nghĩa này thì trong nhà kia tự nhiên gọn gàng, rộng rãi, trang nghiêm bằng mọi thứ lưu ly xanh biếc của các cõi trời, đủ các thứ báu xen lẫn với nhau làm thành mặt đất, cũng như chỗ ở các Đức Như Lai nơi Tịnh độ. Có các mùi hương mầu nhiệm hơn hương của các cõi trời. Khói mây bao phủ khắp nhà đó, ở bốn mặt nhà điều có bốn tòa cao bằng bảy báu tự nhiên xuất hiện. Toàn dùng áo trời để làm đồ trải. Trên những tòa báu nhiệm mầu đó đều có các hoa báu, do sức thọ dụng chư Phật hợp thành. Trên hoa sen có bốn Đức Như Lai: Ở phương Đông có vị Phật tên là A-súc, ở phương Nam có vị Phật tên là Bảo Tướng, ở phương Tây có vị Phật tên là Vô Lượng Thọ, ở phương Bắc có vị Phật tên là Vi Diệu Thanh. Bốn Đức Như Lai này ngồi trên tòa Sư tử bỗng phóng hào quang sáng khắp thành Vương xá và cả tam thiên đại thiên thế giới, đến các thế giới chư Phật mười phương nhiều như cát sông Hằng, tung các hoa trời, tấu các nhạc trời. Lúc ấy chúng sinh ở trong tam thiên đại thiên thế giới, nhờ thần lực của chư Phật mà được những sự khoái lạc của cõi trời. Những kẻ thiếu căn, liền được đầy đủ. Nói tóm lại là những việc lợi ích trong thế gian lâu nay chưa từng thấy có, nay đều xuất hiện đầy đủ.
Bấy giờ, Bồ-tát Tín Tướng thấy được chư Phật và những việc hy hữu ấy, vui mừng phấn khởi cung kính chắp tay, hướng về chư Phật, tâm niệm thế này: “Thích-ca Như Lai vô lượng công đức, nhưng đối với việc thọ mạng tâm con sinh nghi, tại sao Đức Như Lai thọ mạng ngắn ngủi mới tám mươi tuổi mà lại nhập Niết-bàn?”
Lúc bấy giờ, bốn Đức Phật dùng tâm Chánh biến tri bảo Bồ-tát Tín Tướng:
–Này thiện nam! Ông nay không nên nghĩ lường về việc thọ mạng ngắn ngủi của Đức Như Lai. Vì sao? Này thiện nam! Chúng ta không thấy các cõi Trời, Người, Ma, Phạm thiên, các bậc Sa-môn cùng Bà-la-môn, Nhân phi nhân có thể nghĩ tính về thọ lượng của Đức Như Lai, biết được hạn lượng. Chỉ trừ Đức Như Lai mới có thể biết.
Khi đó bốn Đức Như Lai sắp nói về thọ mạng của Đức Phật Thích-ca Văn, cho nên ở các cõi trời Sắc giới, Dục giới, có các Rồng, Quỷ, Thần, Càn-thát-bà, A-tu-la, Ca-lầu-la, Khẩn-na-la, Ma-hầu-lagià và có vô lượng ức na-do-tha các Đại Bồ-tát, nhờ thần lực của chư Phật đều đến tập trung tại nhà Bồ-tát Tín Tướng. Khi ấy bốn Phật ở trong đại chúng dùng kệ tóm lược ví dụ để nói về thọ lượng của Đức Thích-ca Như Lai:
Nước bốn biển lớn
Biết được số giọt
Thọ mạng Thích Tôn
Không thể đếm được.
Các núi Tu-di
Biết được cân lượng
Thọ mạng Thích tôn
Không thể lường được.
Biết số các bụi
Tất cả đại địa
Thọ mạng Thích Tôn
Không thể tính được.
Hư không còn có
Bờ mé giới hạn
Thọ mạng Thích Tôn
Không thể kể được.
Ngàn muôn vạn kiếp
Không thể tính kể
Phật thọ vô lượng
Vô biên như thế.
Do nhân duyên ấy
Nên nói hai duyên
Không hại mạng vật
Thí thực vô lượng.
Thế nên Đại Sĩ
Thọ không thể kể
Vô lượng, vô biên
Cũng không hạn lượng.
Thế nên ngươi nay
Không nên nghi hoặc
Về việc thọ mạng
Vô lượng của Phật.
Bấy giờ, Bồ-tát Tín Tướng nghe bốn Đức Phật này giảng về việc thọ mạng vô lượng của Đức Thích-ca Như Lai, lòng tin sâu xa, vui mừng phấn khởi.
Khi nói đến phẩm Như Lai thọ lượng như vậy rồi thì vô lượng, vô biên chúng sinh phát tâm Chánh đẳng Chánh giác. Khi ấy bốn Đức Như Lai bỗng nhiên không còn hiện nữa.