KINH KIM QUANG MINH
Hán dịch: Đời Bắc Lương, Tam tạng Pháp sư Đàm-vô-sấm
Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh
Phẩm 15: TRỪ BỆNH
Phật bảo thần cây Bồ-đề Đạo-tràng Thiện nữ thiên rằng:
–Này Thiện nữ thiên! Lắng nghe! Lắng nghe! Khéo ghi nhớ lấy! Ta sẽ vì ngươi nói những nhan duyên thệ nguyện xa xưa, trải qua vô lượng, vô số kiếp quá khứ không thể nghĩ bàn.
Lúc bấy giờ, có Đức Phật ra đời hiệu là Bảo Thắng Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn.
Này Thiện nữ thiên! Lúc đó sau khi Phật nhập Niết-bàn, chánh pháp diệt rồi, trong thời tượng pháp có vua tên là Thiên Tự Tại Quang, tu theo chánh pháp như pháp trị đời. Nhân dân hòa thuận, hiếu dưỡng cha mẹ. Trong nước ấy có một vị trưởng giả tên là Trì Thủy, giỏi nghề thầy thuốc, cứu chữa các bệnh, phương tiện biết rõ tứ đại tăng giảm.
Này Thiện nữ thiên! khi ấy trong nhà trưởng giả Trì Thủy, sinh ra được một người con trai tên là Lưu Thủy, thân thể thù thắng, đoan chánh bậc nhất, hình sắc đẹp đẽ, đầy đủ oai đức, bản tánh thông minh, thấu hiểu các thứ sách luận, toán số, biết các kỹ nghệ, tất cả mọi thứ đều được thông đạt. Khi đó trong nước bị nạn bệnh dịch, vô số chúng sinh không ai tránh khỏi bị bệnh bức bách khổ não vô cùng.
Này Thiện nữ thiên! Lưu Thủy con của vị trưởng giả ấy thấy các chúng sinh bị bệnh khổ sở không lường như thế, vì các chúng sinh sinh lòng đại Bi liền suy nghĩ: “Vô lượng trăm ngàn chúng sinh bị các khổ não như vậy, cha ta tuy giỏi thầy thuốc, có thể chữa các bệnh nhân, biết rõ bốn đại bệnh hoạn tăng giảm nhưng nay tuổi già suy yếu khô gầy, da héo, mặt nhăn, ốm o, lập cập, đi đứng, tới lui cần phải nương ghế, chống gậy, mệt mỏi, khốn đốn, không thể đến các thành ấp xóm làng, mà nay vô lượng trăm ngàn chúng sinh gặp phải trọng bệnh, không ai cứu chữa. Ta nay phải đến thưa hỏi thân phụ những phương thuốc bí yếu trị bệnh. Thưa hỏi biết rồi, sẽ đi đến các thành ấp, xóm làng, chữa cho chúng sinh đã mắc trọng bệnh, làm cho họ được thoát khỏi cảnh khổ.
Khi đó con vị trưởng giả suy nghĩ như thế rồi, liền đến chỗ người cha làm lễ xong, đứng lui qua một bên, vòng tay thưa hỏi những việc tăng giảm của thân tứ đại, xin phụ thân dạy. Ông nói kệ rằng:
Làm sao biết được
Tứ đại các căn
Suy tổn tiêu hao
Mà bị các bệnh?
Làm sao biết được
Thời tiết ăn uống
Hoặc ăn, ăn xong
Lửa thân không diệt
Làm sao biết được
Trị phong và nhiệt
Nước dư bệnh phổi
Và các bệnh khác…
Khi nào phong động
Khi nào nhiệt động
Khi nào thủy động
Làm hại chúng sinh
Bấy giờ người cha
Liền dùng kệ tụng
Giải nói phương thuốc
Mà đáp cho con:
Ba tháng là Hạ
Ba tháng là Thu
Ba tháng là Đông
Ba tháng là Xuân
Mười hai tháng này,
Kể từ ba tháng
Theo số như vậy
Một năm bốn thời,
Nếu từng hai tháng
Thì đủ sáu thời,
Ba tháng thuộc xưa,
Nay theo hai tháng,
Tùy thời tiết ấy,
Ăn uống nghỉ ngơi,
Thì được khỏe mạnh
Y phương đã nói
Tùy thời trong năm,
Các căn tứ đại
Tăng giảm hư hoại,
Khiến thân mắc bệnh,
Có thầy thuốc giỏi,
Tùy thuận bốn thời,
Ba tháng nuôi dưỡng
Điều hòa sáu đại
Tùy bệnh ăn uống,
Và dùng thuốc thang
Người bệnh phong nhiều
Mùa Hạ phát động,
Người bị bệnh nhiệt
Mùa Thu phát động
Người nhiều chứng bệnh
Mùa Đông phát động
Người bị bệnh phổi
Mùa Xuân thêm nặng,
Người có bệnh phong
Mùa Hạ nên uống
Chất béo, muối, dấm
Và ăn đồ nóng,
Người có bênh nhiệt
Thu uống cam lạnh,
Có nhiều chứng bệnh
Đông uống dấm đường
Mùa Xuân bệnh phổi
Uống chất cay nóng,
Sau khi ăn no
Thì phát bệnh phổi,
Khi ăn tiêu rồi
Thì phát bệnh nhiệt,
Cơn đói đã qua
Thì phát bệnh phong
Bốn đại như thế
Tùy ba thời phát,
Bệnh phong ốm yếu
Dùng chất sữa béo,
Bệnh nhiệt hạ uống
Trái A-lê-lặc,
Nhiều bệnh nên uống
Ba thứ diệu dược:
Là chất ngọt, cay,
Và các chất béo,
Bệnh phổi nên uống
Các chất vị nhờn.
Nếu bệnh phong, nhiệt,
Bệnh phổi đồng phân
Trái thời mà phát
Nên phải nhờ thầy,
Tùy bệnh chuyên chữa
Cơm cháo, thuốc thang.
Này Thiện nữ thiên! Bấy giờ Lưu Thủy con ông trưởng giả hỏi về phương thuốc và sự tăng giảm của thân tứ đại. Nhân đó biết rõ được các phương thuốc. Khi biết các phương thuốc rồi ông ta đi khắp trong nước từ thành thị đến thôn quê hẻo lánh, nơi nào có những chúng sinh bệnh khổ thì ông thăm hỏi, an ủi mọi người và nói rằng tôi là thầy thuốc đây. Tôi là thầy thuốc biết các phương thuốc, nay sẽ vì người, chữa bệnh cứu giúp, trừ cho bệnh lành.
Này Thiện nữ thiên! Chúng sinh lúc ấy nghe ông Lưu Thủy thăm hỏi an ủi, hứa chữa lành bệnh nên các bệnh nhân sinh tâm vui vẻ mừng rỡ không lường.
Bấy giờ, có vô lượng chúng sinh gặp phải trọng bệnh, được nghe nói thế, sinh tâm hoan hỷ, trong người nhẹ nhàng tất cả bệnh hoạn đều được tiêu trừ, bình phục như thường, khí lực đầy đủ.
Này Thiện nữ thiên! Lại có vô lượng trăm ngàn chúng sinh bệnh khổ nặng nề, khó chữa lành được, liền dẫn đem đến chỗ nhà trưởng giả, ông đem diệu dược ra trao bảo uống, uống xong bệnh nhân liền được bình phục.
Này Thiện nữ thiên! Ông Lưu Thủy đã ở trong nước ấy, từng chữa tất cả bênh khổ chúng sinh đều được an lành.