Những truyện Niệm Phật cảm ứng
mắt thấy tai nghe
Tác giả: LÂM KHÁN TRỊ
Người dịch: THÍCH HOẰNG CHÍ

 

CÀNH TRÚC BÁO BÌNH AN, RỚT XUỐNG NƯỚC ĐƯỢC CỨU

Sư tỷ Trần Thường Nga là một người rất thú vị, rất từ bi trong làng lão liên hữu chúng tôi. Bà đã có con cháu đầy nhà, ở đường Đốc Hành trung tâm thành phố, hiện đã bảy mươi tám tuổi, nhưng tai mắt vẫn tinh tường, trí nhớ rất tốt, cho nên từ hồi trẻ đã học biết phân các loài cỏ thuốc, mỗi thứ cỏ thuốc nào trị bệnh gì bà nhớ rất rõ ràng. Có một lần tôi hỏi bà: “Sư tỷ! Bà lạy Phật thành khẩn như thế không biết đã từng được cảm ứng chưa?”. Bà ta nói rất nhiều, thế là bắt đầu kể việc cảm ứng niệm Phật của chính bà đã trải qua.

Sư tỷ Thường Nga nói: “Khoảng 18 năm trước, lúc tôi ở Ô Nhựt đã quy y Tam Bảo, sớm tối rất thành kính lạy Phật. Có một hôm ngủ trưa, chiêm bao thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng, tay cầm cành trúc dài khoảng bốn thước (thước Tàu), hai đầu dùng vải đỏ bịt lại, rất là đẹp. Thiếu nữ áo trắng nói: “Tuổi thọ đã đến rồi! Cầm cành trúc này, cho bà trị bệnh đó!”. Nói xong liền biến mất. Đến khi tôi thức dậy, cảnh trong chiêm bao vẫn cứ như trước mắt. Liền nói với con dâu việc trong mộng, con dâu cũng ngơ ngác không biết gì!

Đến hơn 5 giờ chiều, đứa cháu nội nói với tôi là ông bác nhà kế bên bị cảm nặng, muốn bà nội tìm cỏ thuốc cho ông ta uống, tôi liền lấy một cái giỏ, đi tìm cỏ thuốc, nửa đường gặp một thằng nhỏ, nó nói: “Bà ơi! Phía trước có một con chó dữ hay cắn người ta, bà nên đề phòng”. Tôi liền thuận tay bẻ một cành trúc bên đường, rồi nói với thằng nhỏ: “Cám ơn cháu, bà đã có cành trúc này, chó đến không có sợ”. Thật tình con chó nó sợ cành trúc, ngay cả không dám sủa một tiếng.

Đợi đến lúc tôi tìm cỏ thuốc đủ rồi, ở bên con rạch, bỗng có một đứa mục đồng, dắt một con bò bụng rất to, lúc con bò đó đi đến gần tôi, đột nhiên nó hất đầu một cái làm cho tôi ngã nhào, lộn mình té vào trong con rạch, nước sâu hơn một trượng. Lúc đó trong tâm tôi tự nghĩ nhất định không còn sống được, vì nước sâu hơn trượng chảy mạnh, chân đạp không tới đáy, lúc thân nổi lên, giỏ thuốc đã bị nước cuốn đi, nhưng cành trúc vẫn còn nắm cứng không buông, tôi lại không biết bơi thành ra cứ uống nước ồng ộc. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, chú bé mục đồng rất thông minh, liền lớn tiếng kêu: “Bà ơi, cành trúc nắm trong tay bà, đưa qua bên này đi tôi kéo bà lên!”. Tôi nghe xong liền đưa cành trúc qua cho mục đồng, hai tay nắm chặt lấy, chú mục đồng cũng rất cố sức, cũng hai tay nắm chặt lấy cành trúc, từ từ kéo tôi lên, cuối cùng cứu được tôi lên bờ.

Người ta nhìn thấy y phục tôi ướt sũng hết, thật giống như con gà mắc nước, đều khen tôi có phước. Nghe nói tại chỗ đó người ta rớt xuống đều bị nước cuốn đi, không có người nào được cứu, đã có mấy chục người chết nơi đó, tôi mới nhớ lại giấc mộng kỳ diệu, cành trúc và thiếu nữ bạch y cho tôi thấy trong mộng, cùng với cành trúc bẻ bên đường dài như nhau, chỉ là trúc ở nhơn gian không có đẹp như thế.

Trên đây là truyện linh cảm đã từng trải qua do sư tỷ Thường Nga thuật lại.  Tôi liền khen ngợi bà ta có duyên với Phật A Di Đà, Phật A Di Đà lại có tên là “Vô Lượng Thọ”, đức Quan Âm đại sĩ hóa làm thiếu nữ bạch y nói với bà: “Tuổi thọ đã đến, tặng bà cành trúc này cho bà trị bệnh”, cành trúc trong mộng vốn là điều tốt đẹp nhất, nên nói là điềm tốt “trúc báo bình an”, đây là lòng từ bi của đức Đại y Vương Vô lượng thọ Phật vì cứu trị tai họa cho bà, khiến cho bà khỏi được oan hồn trong nước; cành trúc này chính là điềm báo trước cho bà được bình an, có thể thấy được Phật pháp vô biên, không thể nghĩ bàn.