NƠI MẸ TÔI ĐẾN
 (Báo Ứng Tập 7)
 Biên dịch: Hạnh Đoan

 

ANH BẠN SINH VIÊN

TÚ là bạn học chung trường với tôi. Anh cao vừa tầm, dung mạo bình thường, gia cảnh nghèo, tính nhút nhát hay mắc cỡ, anh giống tôi ở chỗ ưa lướt net vui chơi, học tập nhàn nhã. Chúng tôi đồng học Văn khoa, cùng chưa xong năm tư.

Thời buổi này, sinh viên đứa nào cũng mơ ước sau khi tốt nghiệp tìm được công tác ngon, thu nhập mãn ý, vì vậy ai cũng lo phấn đấu, mong gặp may, vớ được cơ hội tốt.

Anh Tú thời cao trung đã có bạn gái. Sau đó mỗi người thi đậu vào trường đại học riêng, tuy khác thành phố, nhưng hai bên vẫn duy trì tình cảm mật thiết.

Hôm nọ, cô bạn sinh viên tìm đến thăm, hơn nũ’a còn chù dộng muốn trao thân cho anh.

Lúc nòy Tú đã có nhà trọ riêng, song ngay Víùo thòi diểm quan trọng nhất, anh vẫn kiên trì giử mình như ngọc, nhất quyết dùng lý trí chiến thắng dục vọng, không chịu vượt qua lễ giáo khỉ chưa kết hôn.

Trước sự cự tuyệt của anh, cô bạn gái xấu hổ hóa giận, sau khi bỏ ra về rồi thì dứt khoát chia tay với anh.

Tôi hỏi anh:

– Có hối tiếc vì thái độ cư xử phong kiến bảo thủ ấy chăng?

Anh đáp: Tuyệt đối không!

Và anh giải thích rằng đó là khuôn vàng thước ngọc mà cổ thánh tiên hiền từng nhắc nhỏ’, bản thân anh bắt buộc phải tôn trọng, vâng theo.

Mặc cho bạn bè cười đùa, chế nhạo rằng: Anh làm vậy là thiếu nam tính, không chuẩn “men”, họ còn nghịch ngợm tỏ vẻ nghi ngờ, nói: Hay là anh thuộc loại… pê đê? Anh vẫn tỉnh bơ không thèm để ý và luôn nghiêm túc giữ mình, trung thành với câu “nhất quyết không vượt qua lễ giáo khi chưa kết hôn”. Do vậy mà anh không bao giờ suồng sã với ai.

Chỉ trích chế nhạo riết không nhằm gì, chúng tôi xoay qua kính phục tính nết đoan chính của anh. Dù vậy, chúng tôi vẫn không tha, thường trêu anh là “động vật quý hiếm” còn sót lại trên thế gian này. Vì nếu gặp tay chúng tôi mà cô nào sẵn lòng trao thân thì… sẽ nhiệt tình đáp ứng ngay.

Dạo gần tốt nghiệp, các sinh viên vừa học, vừa lo kiếm tìm công tác cho lúc ra trường, ai cũng bận bù đầu, chỉ riêng Tú là thong dong nhàn nhã, anh không lộ vẻ ưu tư chi, vì vậy mà chúng tôi thường trêu anh: “Nếu không biết lo xa thì sau khi tốt nghiệp cũng đồng nghĩa với thất nghiệp đấy”… Nhưng Tú vẫn không đề lòng. Kết quả: Sau khi tốt nghiệp xong, anh thất nghiệp thiệt, do vậy mà anh phải đi Thẩm Quyến để tìm việc…

Nhưng không ai ngờ được là, sau đó không lâu, Tú đã nhanh chóng được quý nhân giúp đỡ, tiến thẳng vào làm trong đài truyền hình X, một nơi rất nổi danh (có tiêu chuẩn tuyển người rất khắt khe, song là một chỗ làm cực kỳ ngon mà đa số chúng tôi đều mơ ước nhưng không phải ai cũmh với tới được).

Vì vậy mà Tú đã khiến tất cả bạn bè đều tròn mắt ngạc nhiên, bởi các nhân vật tài ba ưu việt muốn vào làm trong đài truyền hình X này mà còn chưa được, vậy mà hạng xoàng mới ra trường như Tú lại trúng tuyền ngon ơ. Phải nói đây là may mắn đặc biệt hiếm, không phải ai cũng tốt số như anh.

Nếu bàn về may mắn thì tôi có thể giải thích theo lời của cổ nhân: Người nào có được may mắn kỳ lạ thì nhất định là họ đã sở hữu được những đức hạnh làm kinh động quỷ thần!

Vâng, đức hạnh đó chính là nết đoan chính ngay thẳng, không chịu làm điều gì ám muội khuất tất. Vì ngay giây phút bạn gái nhào vào lòng anh, chủ động hiến thân, anh vẫn có đủ sáng suốt kịp thời dừng lại, không hành tà hạnh, không tự phá đức mình. Anh không hề tham dâm hiếu sắc, cho dù anh rất yêu bạn gái, nhưng vẫn nhất quyết cự tuyệt hành vi phi lễ… định lực và phẩm hạnh này của anh, đã khiến nhiều người khâm phục.

Nghe kể thời cổ đại cũng có rất nhiều thư sinh, nhờ cự tuyệt tà dâm, không chịu vụng trộm với nữ nhân mà thu được phúc báo lớn. Những chuyện này hiển nhiên là có thực không dối, vì chuyện của anh Tú bạn tôi là một bằng chứng sống động gần đây nhất.

Suốt bốn năm đại học, tôi cùng anh Tú sinh hoạt, ăn ở… đòng như nhau, hai chúng tôi đều có tính ham vui, ưa chơi thích nhàn, nên học tập tương đối trung bình.

Thế nhưng, tôi có một cá tính khác hẳn anh, là tà hạnh. Tôi rất mê dâm tham sắc, vì vậy mà đường quan lộ của tôi luôn gập ghềnh, trắc trở, khó tìm được việc ngon như anh. Tôi và anh là đôi bạn thân, nhưng chúng tôi lại có hai nếp sống tương phản thuộc về đức hạnh. Sự tương phản này há chẳng phải là đang nhắc chúng ta cái đạo lý muôn đời: “Giới sắc thì được phúc, tham dâm thì rước họa”… hay sao?

Đương nhiên ngoài việc giới trừ tà dâm, còn phải huân thêm nhiều phẩm hạnh khác nữa.

Sau bao nhiêu kinh nghiệm đau thương, tôi thu thập được nhiều bài học xương máu và chợt nhớ tới 2 câu răn dạy của thánh hiền:

Số vốn giàu sang, do tham dâm nên sổ lộc bị tước đi lầu ngọc.

Đáng phận hiển vinh, do phóng đãng mà danh phong bị xóa nơi bảng vàng.

Tôi cũng muốn thốt một câu:

“Con sẵn sàng giữ giới không tà dâm và nguyện trau giồi đức hạnh để có được phúc báo và thành công, có được việc làm như ý, có được hạnh phúc mỹ mãn”…

Tôi xin dừng bài viết này ở đây và nếu có hứng thú muốn biết rõ những kinh nghiệm đau thương vì thiếu đức của tôi, xin bạn tìm hãy đọc bài “Câu chuyện của tôi”.

Lời người dịch:

Do tác giả không viết liền lạc trong một bài, nên tôi đã cất công tìm kiếm một thời gian và cuối cùng đã có được bài tiếp theo cho bạn đọc như sau:

Câu Chuyện Của Tôi