NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

NHÂN VIÊN KỸ THUẬT HÀNG KHÔNG

Năm 2004, tôi và sư đệ Quả Trụ gặp một chuyên viên Kỹ thuật Hàng không. Do con trai ông bỗng phát bệnh thần kinh, gây ầm náo… khiến chòm xóm chung quanh chẳng an. ông đã tốn nhiều tiền mà không trị hết, nên vội đến tìm chúng tôi, xin giải thích giùm: Con ông bị bệnh như vậy là do nguyên nhân gì?

Quả Trụ hỏi:

– Có phải mấy năm trước ông từng giết chết một con bồ câu?

Ông lúng túng một hồi rồi ấp úng thưa:

– Lúc đó tôi công tác tại Thái Nguyên, có con bồ câu đưa thư bay tới chỗ tôi, tôi bắt nó nuôi mấy ngày, sau đó thèm quá nên… giết làm thịt cho cả nhà ăn.

– Con bồ câu ấy hiện đang đeo theo để chờ thời cơ báo thù cả nhà ông. Do hiện thời phúc ông còn nhiều, sức khỏe quá tốt, nên nó chưa thề báo oán ông. Còn con trai ông do thân thể suy nên nó được dịp quấy phá. Chỉ còn cách này: Ông nên phát nguyện ăn chay, hãy vì con chim mà cầu siêu, ông có làm được không hả?

Ông ta hùng hổ đáp:

– Chẳng hề chi! Đừng nói là không được ăn thịt và phải tụng kinh! Cho dù phải thực hiện những điều khó hơn thế nữa, thì… vì CON TRAI, TÔI SẴN SÀNG LÀM BẤT CỨ CHUYỆN GÌ!

Được mấy tuần, ông gấp rút gọi điện hỏi Quả Trụ:

– Từ hôm đó trở đi tôi hoàn toàn làm y theo lời ông dạy, thấy con tôi mấy ngày qua tình trạng rất tốt. Nhưng mới hồi hôm này, nó lại nổi cơn… quậy gây ầm náo, nguyên nhân là do đâu?

– Ông có làm y như tôi bày không?

– Có mà! Mấy hôm nay tôi một bề ăn chay, ngày nào cũng tụng một bộ “Kinh Địa Tạng” đề siêu độ con bò câu.

– Không đúng! Mấy ngày nay ông ăn sủi cảo nhân thịt mà?

Ông vừa nghe, xấu hổ nói:

– Vợ tôi làm sủi cảo ăn, tôi thèm quá., nên có ăn… một tí xíu… chỉ… một cái thôi hà!

– “Ăn một cái” thì cũng không tính là “ăn chay”! Hồi đầu ông phát nguyện như thế nào? Ông nói hùng hồn ngon lành vậy mà làm không tới nơi, ông tái ăn mặn làm tổn hại chúng sinh, thế thì làm sao nó có thể tha thứ cho ông được?

– Ông ta lúc đó xấu hổ khó kham, luôn miệng hứa là… sẽ không ăn mặn nữa.

– Mấy tháng sau khi liên lạc lại, con ông quả nhiên đã hết bệnh.

Con đường tu giống như đi học, nếu bạn muốn biết chữ để đọc báo thôi, thì chỉ cần tốt nghiệp Sơ trung là đủ. Còn muốn học chuyên khoa, để tương lai làm về Kỹ thuật, thì phải vào trường Kỹ thuật chuyên nghiệp. Còn nếu ôm hoài bão cao, muốn trở thành Khoa học gia, Giáo sư v.v… thì bắt buộc phải thi đậu vào Viện Nghiên cứu (Đại học) mới có thể thành tựu.

Đương nhiên mục tiêu càng cao, ắt thi cử thử thách phải nhiều và hi sinh càng lớn. Học phí tốn cũng bộn.

Có người quan niệm: Chỉ cần không làm người xấu, dù có làm nữ hay nam… chi cũng tốt. Nhưng có kẻ lại cho rằng: Phải thường bố thí, để tương lai sinh ra được giàu sang… Dù có quan niệm thế nào, bạn cũng cần nhớ kỹ:

Ăn thịt là sát sinh, nếu ăn thịt chúng sinh, thì không bảo đảm tương lai bạn sẽ sinh làm người. Còn muốn sinh lên trời hưởng phúc, thì bạn phải trì Ngũ giới, tu Thập thiện. Nếu muốn xuất tam giới, thì bắt buộc phải tu hành theo “Bốn điều thanh tịnh” trong kinh Lăng nghiêm dạy. Phải đoạn hẳn sát, đạo, dâm, vọng. Nếu muốn thành Phật, Bồ tát thì phải tu Lục độ.

Tùy theo chí hướng và tâm nguyện mà ta phải trải qua nhiều cuộc khảo thí, e rằng so với Đường Tăng trong Tây Du Ký không phải chỉ có 81 nạn, mà có thể nhiều đến tám vạn bốn ngàn nạn…

Những ai phỉ báng Hiền thánh, tất phải chân thành sám hối mới có thể diệt trừ quả báo địa ngục. Có người thấy sư phụ vừa viên tịch thì lập tức phản bội, chẳng tuân thủ lời dạy, còn bài xích chống đối, kết bè dựng phái, chẳng hề biết hành vi “Khi sư diệt tổ” này sẽ khiến mình sau khi chết đi phải vào địa ngục A tỳ thọ tội, không có ngày ra.

Sám văn:

Nguyên nhờ Phật lực khiến tất cả chúng sinh trong lục đạo giác ngộ mà đến Đạo tràng.

Nếu người nào thân hình bị câu thúc trờ ngại, có lòng mà không thể đến được, thì xin nhờ lực chư Phật, Bồ tát, Hiền Thánh… thâu nhiếp khiến họ có thể đến được Đạo tràng này, thọ lãnh sự sám hối…

Chúng con vì sân hận, tham ái, ngu si, kiêu mạn, tật đố… mà tạo nghiệp nói dối, đâm thọc, chia rẽ… phá hoại thâm tình quyến thuộc, làm người đau khổ; khiến họ gây gỗ đấu tranh, cốt nhục chia lìa; làm nhiễu hại tất cả… Hoặc tạo tội ỷ ngữ, nói lời tục, lời vô nghĩa, vô ích… gây phiền cho cha mẹ, Sư trưởng, bạn bè và hết thảy chúng sinh. Khẩu nghiệp xấu ác như vậy tạo ra oán thù vô lượng vô biên, ngày nay sám hối nguyện xin trừ diệt.

Giải thích:

Lưỡng thiệt: Là nói lời ly gián, đâm thọc hai bên, chiêu quả báo rất nghiêm trọng. Người phạm lỗi này, không ai ưa thân cận. Nhất định sẽ đọa cõi ác, bị cắt lưỡi cả ngàn lần.

Ỷ ngữ: Là chỉ tất cả ngôn từ chứa ý dâm tà bất chính. Ngày xưa dịch là: Ỷ ngữ, có nghĩa là tạp uế ngữ. Phàm những ngôn từ vượt vòng khuê các, không tao nhã thanh bai đều là ỷ ngữ. Ngày nay gọi là lời hôi tanh: Những lời tục tĩu, đồi trụy, dâm ngôn… đều là ỷ ngữ. Tất nhiên người tu không được dùng, trong sám văn chỉ nói là: Vô nghĩa ngữ, vô lợi ích ngữ, nhưng thực chất đều thuộc về Ỷ ngữ.

Trong “Thập Thiện Giới Kinh” có nói về Quả báo Ỷ ngữ: Kẻ nói lời vô ích, vô nghĩa, ca ngợi ngũ dục, nói lời tục, đen tối, đồi trụy… thốt lời như gai góc, chuyên móc, châm… chúng sinh… Người này sau khi mệnh chung, sẽ bị đọa vào địa ngục “Rừng chông” bị trăm ngàn chông nhọn móc lưỡi ra cắt thành trăm ngàn đoạn. Những người ưa Ỷ ngữ cần nên thức tỉnh:

Chẳng nói lời uế ngữ vớ ích Oán nghịch vô biên đều trừ diệt.

Sám văn:

Đã sám hối thân nghiệp, khẩu nghiệp rồi, tiếp theo lại sám hối ý nghiệp cho thanh tịnh.

Tâm trong sạch là nguồn gốc giải thoát; ý thanh khiết, là nền tảng của thăng tiến. Vô lượng khổ đều do ý tạo ra.

Nếu thân và khẩu không được vừa ý thì tâm càng sinh độc ác, muốn sát hại nhau không thương xót.

Như chúng con hơi có chút ghẻ ngứa đã không thề chịu được, nhưng nếu việc ấy xảy cho người thì lại thấy là đau khổ không bao nhiêu.

Hễ thấy lỗi của người thì muốn tuyên nói um sùm, còn mình có lỗi thì giấu nhẹm không muốn ai biết. Có tâm như vậy thật là xấu hổ.

Phật dạy rằng: “Giặc cướp công đức không gì hơn sân si”.

Khởi một niệm sân, thì trong tắt cả ác không có niệm nào ác hơn nữa. Vì một niệm sân tạo ngàn vạn chướng ngại.

Chướng không thấy Bồ đề, không nghe chánh pháp, làm cho phải sinh vào đường ác, bị nhiều tật bệnh, bị người hủy báng, sinh ra ám độn. Hay gần ác trí thức, không ưa làm lành, thường xa chánh kiến, chánh giáo của Phật, sa vào cảnh ma, bội nghịch thiện trí thức, bị các căn khiếm khuyết, hay sinh vào gia đình tạo nghiệp ác, sống nơi biên địa hạ tiện.

Những chướng như vậy đều do sân hận, nhiều không thể kể hết.

Chúng con từ vô thỉ đến nay, đã có vô lượng vô biên ác tâm sân hận, khi khởi sàn thì không kể gì bà con họ hàng, sinh khởi phiền não và tâm ác độc mãnh liệt mà không tự biết. Tuy bên ngoài không thực hiện được, nhưng trong ý tưởng thì gì cũng có thể nghĩ đến…

Nếu như niệm ác mà tâm vừa nghĩ ra có thể thực hiện được thì ắt là thống khổ sẽ giáng xuống… tràn lan cho mọi người.

Do vậy mà “Khi thiên tử nồi giận thì thây phơi đầy đường ngàn dặm”…

biển sinh tử không có ngày ra.

Tất cả tội ác ấy, ngày nay sám hối nguyện xin trừ diệt.

Nguyện từ nay giữ giới trong sạch, không làm ô uế đạo tâm, thường tu nhân nghĩa, luôn nhớ báo ần cha mẹ, Sư trưởng, Quốc vương… xem mọi người như mình, hiểu thông chánh pháp, kiên tâm cầu đạo Bồ đề, tự khai ngộ và trở lại hóa độ vô biên chúng sinh, đồng thành chánh giác.