Sát Sinh Bị Quả Báo Nhãn Tiền
Trầm Văn Bảo là một nhân sĩ nhà sống gần hồ nước lớn Thái Hồ bên Trung Quốc. Ông rất đạo hạnh. Cả nhà chuyên làm việc phước đức, thường hay phóng sanh.
Một hôm, ông Trầm hỏi vợ: “Bà đã phóng thả hết Những con chim tôi mua của người thợ săn vào trưa nay chưa?”
Người vợ đáp: “Vâng, tôi đã phóng sanh chúng hết cả rồi.”
Ông chồng nói: “Thật là tuyệt diệu, giờ đây bọn chúng mới được tự do bay đến bất cứ nơi nào chúng muốn. Chúng có thể bay bỗng lên bầu trời bao la hoặc đậu nghĩ ngơi trên Những cành cây trong rừng.” Suy nghĩ như vậy, Trầm Văn Bảo lòng cảm thấy vô cùng vui sướng và hạnh phúc.
Phần đông dân chúng trong vùng sống bằng nghề bẫy thú và câu cá. Chỉ duy nhấtnhà họ Trầm là không làm. Khi biết người hàng xóm bắt được Những con vật nào thì gia đình ông Trầm đến mua để thả chúng ra. Nhiều người nói bà con ông Trầm làm phước như vậy là khùng điên: “Tại sao lại dùng phí tiền vào việc mua chim để phóng sinh? Ðiều đó có gì là tốt nào?” Có người cười nhạo báng như thế.
Thế rồi vào một đêm tối nọ, mọi dân chúng trong làng đều đi ngủ chỉ một mình ông già Lý Mân là còn thức. Và ông nghe có tiếng nói ngoài đường. Khi những ra, ông hoảng sợ và ngã xuống đất.
Ông trông thấy hai con quỷ đang mang bệnh dịch vào thành phố. Chúng gieo rắcloại vi trùng truyền nhiễm. Mỗi con quỷ một loại vi trùng. Nghĩ tới điều đó ai cũng lo sợ. Và ông già Lý Mân bảo trông hình dáng hai con quỷ này thực khủng khiếp lắm. Chúng cầm trên tay nhiều lá cờ nhỏ.
Một con quỷ nói: “Mỗi nhà cắm một lá cờ phải không?”
Con quỷ kia đáp: “Ðúng vậy, nhưng chừa nhà kia ra. Ðó là nhà họ Trầm. Vì gia đìnhông ta thường hay phóng sinh rất nhiều thú vật, cho nên bọn mình không thể gieo tai họa gì cho gia đình ông được.”
Vài ngày sau, một bệnh dịch truyền nhiễm khủng khiếp xảy ra ở quận Thái Hồ. Chưa đầy một tuần lễ, hơn phân nữa dân số đều chết hết.
Ðiều kỳ lạ, không ai trong gia đình ông Trầm Văn Bảo mắc bệnh, tất cả đều khỏe mạnh, bình an vô sự. Bây giờ mấy người bạn hàng xóm mới hiểu rằng ai ăn hiền ở lành thì luôn gặp điều may mắn phúc đức. Về sau, ông Trầm Văn Bảo đã sống rất thọ và qua đời một cách an lạc không có chút gì đau đớn.