KINH BẢO TINH ĐÀ-LA-NI
Hán dịch: Đời Đường, Tam tạng Ba-la-pha-mật-đa-la
Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh
QUYỂN 9
Phẩm 11: HỘ CHÁNH PHÁP
Bấy giờ, Đức Thế Tôn Thích-ca Như Lai, bảo các đại chúng Đế Thích, Phạm vương, vua trời Tỳ-lâu-lặc-xoa, Tỳ-lâu-bác-xoa, Đềđầu-lại-tra, Tỳ-sa-môn:
–Này các thiện nam! Ta vì rất thương xót chúng sinh, khi ở cõi Phật ngũ trược ác này, khó được đắc pháp mà nguyện Vô thượng
Chánh đẳng Chánh giác. Chúng sinh trong đó, rơi vào bóng tối vô minh, oán tặc, phiền não, gian xảo, não hại; ta sẽ vì chúng sinh tiêu diệt phiền não, đẩy lùi các ma đảng, kiến lập pháp tràng, giải thoát các khổ của vô lượng chúng sinh, mưa xuống đại pháp vũ, đẩy lùi hàng Câu-chi-ma. Này các thiện nam! Vậy nên hôm nay ta đem diệu pháp này ân cần phó chúc cho các ông. Với số lượng các Đức Phật Thế Tôn và các vị Đại Bồ-tát… của mười phương vô lượng thế giới khắp nơi đã đến tập họp, dùng pháp môn Kim cang pháp đẳng nhân duyên pháp tâm kiến lập nhất thiết pháp tồi toái Đà-la-ni ấn cú môn ký này, ủng hộ chỗ cư trú của chúng sinh ở cõi Phật cùng những khí vị của đất; thì những lỗi lầm đều được tiêu diệt, chúng sinh thành thục, tất cả nghiệp bất thiện không còn, hạt giống Tam bảo trụ thế lâu dài, cho đến tất cả Phật sự đều thành tựu. Vậy nên, nếu các ông thọ trì, ủng hộ chánh pháp vi diệu của ta thì có thể khiến cho căn lành, phước hạnh tăng trưởng. Nếu ôn tụng, dạy bảo, thị hiện, vì người khác giảng nói, truyền trao đến nơi đến chỗ ba quy y cho Ưubà-tắc hộ trì, trụ ở phạm thanh tịnh; thì các căn lành, phước hạnh đều tăng trưởng. Nếu tu sơ thiền thì phước hạnh tăng trưởng. Cho đến tu Diệt thọ tưởng định, hoặc quả Tu-đà-hoàn cho đến quả Phật Bồ-đề thì những tướng về phước hạnh căn lành, như vậy… đều được tăng trưởng. Hiện tại đã làm, cho đến vị lai sẽ làm, là thắp lên ngọn đèn Diệu pháp, có thể khiến cho tất cả phước hạnh tăng trưởng. Vậy nên, ta phó chúc tận tay cho các ông, pháp vi diệu mà Như Lai đã giác ngộ khiến cho rực sáng, khuyen khích sự phát tâm của các ông, phước đức tăng trưởng; đó là sự phó chúc cho các ông! Nếu đời vị lai, đối với pháp môn này… cho đến ghi chép kinh quyển đặt yên ở trong nhà, vì nhờ pháp lực nên tất cả nghiệp ác sẽ đều diệt hết. Tùy theo chỗ có kinh, hoặc tại thôn xóm, thành ấp; nếu muốn thọ trì thì thân phải tắm rửa sạch sẽ, mặc áo mới sạch, dùng hoa trải khắp, đốt đủ loại hương, trải đủ thứ chăn chiên, trang nghiêm tòa Sư tử roi khai thị pháp này, giảng nói pháp môn này cho đến ghi thành chép kinh quyển thọ trì, đọc tụng. Nếu các ông chẳng đến nơi đó nghe pháp, ủng hộ Pháp sư và người nghe pháp, để cho ác nghiệp của mình và của người khác đều hết thì các ông đã lừa dối các Đức Phật, tức là ngu si làm mất chánh đạo.
Lúc bấy giờ, chúa của thế giới Ta-bà, vua trời Phạm, bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Hoặc hiện tại, hoặc vị lai, tùy theo chỗ có diệu pháp này, cho đến lúc chánh pháp vi diệu này chưa diệt trở về sau; nếu xóm làng, thành ấp, châu huyện, đất nước, chỗ biên cương xa xôi, nội cung của vua, hoặc Tăng-già-lam, hoặc chỗ tịch tĩnh, hoặc nhà của Bà-la-môn, hoặc nhà cua đại trưởng giả, hoặc nhà thứ dân, hoặc thầy nói pháp, Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di và thanh tín nam, thiện nữ khác… tắm rửa sạch, xoa than tốt, mặc áo mới sạch sẽ, tung rải hoa, nghiêm sức đạo tràng, đốt đủ loại hương thơm, bày biện đủ thứ lụa là ngũ sắc thiết cúng đủ thứ vị, lên tòa Sư tử, rộng vì người khác mà khai thị, diễn nói ấn Đà-la-ni này, hoặc chép, hoặc đọc; con cùng vô lượng trăm ngàn đồ chúng, sẽ đi đến chỗ người đó, vây quanh nghe pháp, ủng hộ Pháp sư đó và những người nghe pháp để cho nghiệp ác của mình và của người khác được sạch hết, tất cả thiện pháp thành thục, chánh pháp đại diệu sáng rực, vào được đạo Đại trí minh đệ nhất. Những thành ấp, cho đến nhà thứ dân, con sẽ ủng hộ những chúng sânh, khiến những chúng sinh đó; có của cải, lúa gạo dư thừa, kho lẫm đầy tràn! Nếu con chẳng đến nghe điều chưa nghe, tức là ở trước tất cả cac Đức Phật Thế Tôn đã vi phạm lời thệ nguyện xưa.
Vua trời Phạm liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha ương cựu ha trừng già phủ la trà noa (1) Da nhỉ thổ (2) Khư khư (3) Khư bà (4) Cát lị na khư bà (5) Ta bà ha (6).
Vua trời Phạm nói chú này rồi, một lần nữa bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Nếu con đối với chỗ thầy nói pháp đó, mà chẳng đến nghe, chẳng ủng hộ, cho đến chẳng làm cho của cải lúa gạo dư thừa, kho lẫm tăng trưởng, chúng sinh sung túc; tức là con đã trái lời thệ nguyện xưa.
Bấy giờ, tất cả chư Phật Thế Tôn và các vị Đại Bồ-tát; tất cả trời, Nhân phi nhân… đồng thanh khen vua trời Đại Phạm:
–Hay thay, hay thay!
Bấy giờ, chủ trời Đế Thích Kiều-thi-ca bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Tùy theo chỗ sở tại, hoặc hiện tại hoặc vị lai cho đến thôn, thành nếu con chẳng đến nghe điều chưa nghe, tức là ở trước tất cả các Đức Phật Thế Tôn vi phạm lời thệ nguyện xưa, là người có lỗi!
Ông liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha khư bà nhị lý khư (1) Khư bà nhị lý khư (2) Na khư già (3) A mẫu nhã (4) A mẫu bà ha (5) A khư tra (6) A thổ (7) Bà xả thổ (8) Kỳ na bà ca yết (9) Ta bà ha (10).
Trời Đế Thích nói chú này xong, một lần nữa, bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Nếu con chẳng làm đúng như sở nguyện xưa thì tức là đã tự trái lời thệ nguyện, là người có lỗi.
–Hay thay, hay thay! Chủ trời Kiều-thi-ca!
Bấy giờ, vua trời Tỳ-lâu-lặc-xoa bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Tùy theo chỗ sở tại, hoặc hiện tại hoặc vị lai cho đến thôn, thành, ấp; nếu có pháp pháp môn này, mà con chẳng đến, chẳng tạo tác ủng hộ thì thưa Thế Tôn! Đó tức là con tự trái lời thệ nguyện, là người có lỗi!
Ông liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha âu khư (1) Na bà ta trà (2) Ta mẫu đà la tứ nhi (3) Sỉ tha phụ đa (4) Bà lâu noa bà bà la xà (5) Ta bà ha (6).
Lúc đó, đại chúng cho đến Nhân phi nhân… đều cùng khen ngợi trời Đại Hộ thế Tỳ-lâu-lặc-xoa:
–Hay thay, hay thay!
Bấy giờ, vua trời Tỳ-lâu-bác-xoa lại bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Hoặc hiện tại hoặc vị lai tùy theo cho sở tại, cho đến thành ấp; nếu có pháp pháp môn này, mà con chẳng đến ủng hộ và nghe điều chưa nghe thì tức là trước Đức Phật con đã trái lời thệ nguyện, là người có lỗi!
Ông liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha xà lão già (1) A đáo già (2) A lịch mạo già (3) A lịch ma (4) Ta liên xã bà (5) Tỳ da mẫu xà (6) Ta bà ha (7).
Lúc đó, đại chúng cho đến Nhân phi nhân… đều cùng khen ngợi vua trời Tỳ-lâu-bác-xoa:
–Hay thay, hay thay!
Bấy giờ, vua trời Đề-đầu-lại-tra bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Hoặc hiện tại, hoặc vị lai, tùy theo chỗ sở tại, cho đến thành ấp; có pháp pháp môn này, mà nếu con chẳng đến ủng hộ và nghe điều chưa nghe thì tức là trước Đức Phật, con đã trái lời thệ nguyện, là người có lỗi!
Ông liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha tần đầu xã bà (1) Khư bà xã bà (2) La mẫu khư (3) Xoa ta la (4) Phả ca bà ha (5) A mạt già bà tra (6) Ta bà ha (7).
Lúc đó, đại chúng cho đến Nhân phi nhân… đều cùng khen ngợi Đề-đầu-lại-tra Thiên vương:
–Hay thay, hay thay!
Bấy giờ, vua trời Tỳ-sa-môn bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Hoặc hiện tại, hoặc vị lai, tùy theo chỗ sở tại, cho đến thành, ấp có pháp pháp môn này, mà nếu con chẳng đến ủng hộ và nghe điều chưa nghe thì tức là trước Đức Phật, con đã vi phạm lời thệ nguyện, là người có lỗi!
Ông liền ở trước Đức Phật nói chú:
Đa địa dã tha sưu đà lợi (1) Sưu sưu sưu đà lợi (2) Khư đà lợi (3) A nhỉ sưu đà lợi (4) Na dã na sưu đà lợi (5) Ê lý sỉ sưu đà lợi (6) Ta già lê ê lý sỉ sưu đà lợi (7) Tăng cửu ta sưu đà lợi (8) đạt ma xoa da sưu đà lợi (9) Ta bà ha (10).
Luc đó, đại chúng cho đến Nhân phi nhân… đều cùng khen ngợi vua trời Tỳ-sa-môn:
–Hay thay, hay thay!
Lúc bấy giờ, ở thế giới này, có một trăm mười hai đại tướng chủ Dạ-xoa, với đầy đủ quần chúng có trong bốn thiên hạ theo bảo vệ ủng hộ, lại có bốn vạn Dạ-xoa cư trú ở bốn thiên hạ này, lại có các Trời, Rồng, Dạ-xoa, Càn-thát-bà, A-tu-la, Ca-lâu-la, Khẩn-na-la, Ma-hô-la-già vào hàng tối thắng, trong hàng Đại thần thông, đều đồng thanh bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Hoặc hiện tại, hoặc vị lai tùy theo chỗ sở tại, có pháp pháp môn này cho đến khi ánh sáng của diệu pháp này, trở về sau chưa tắt mất. Ở tại các xóm làng, thành ấp, châu huyện, đất nước, cung vua, thành vua, chỗ A-lan-nhã hoặc nhà Bà-la-môn, nhà trưởng giả, nhà cư sĩ, nhà thứ dân; hoặc có Pháp sư, hoặc Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di; hoặc có các thiện nam, thiện nữ tín tâm, tắm rửa sạch sẽ, dùng hương thơm xoa thân, mặc áo mới sạch, tung trải hoa trang nghiêm đạo tràng, trải đặt đủ thứ chăn chiên, y phục, đốt đủ loại hương thơm, đủ thứ vị ngon, đựng đầy trong đồ đựng sạch sẽ, thiết lập pháp tòa Sư tử diệu bảo; rồi ngồi trên tòa này rộng vì người khác, phân biệt, khai thị kinh này và cả khi đọc tụng. Chúng con, mỗi một người sẽ cùng với vô lượng trăm ngàn quyến thuộc vây quanh, đi đến đó nghe pháp, vì Pháp sư mà ủng hộ, vì chúng của mình và chúng sinh khác ủng hộ. Vì ủng hộ, vì thành thục chúng sinh; mà chúng con, nếu chẳng đi đến chỗ thành ấp, cho đến nhà của thứ dân đó; rồi cho là do quyến thuộc chẳng thọ lời dạy bảo thành thục chúng sinh, nên chẳng khiến cho chúng sinh dồi dào của cải, lúa gạo, kho lẫm tràn đầy! Lại nữa, nếu chúng con chẳng ngăn chặn tất cả các cuộc đấu tranh, đói kém, bệnh tật, oán địch phương khác, gió mưa chẳng phải lúc, cực lạnh, cưc nóng, các tại nạn… thì tức là chúng con đã lừa dối các Đức Phật Thế Tôn quá khứ, vị lai và hiện tại; là vi phạm lời thệ nguyện xưa, là rỗng không, không sở đắc, bị bệnh tật, mất hết thần thông, thân thối rữa, hoại tan.
Thưa Thế Tôn! Dù có như thế nào, hôm nay, chúng con cùng các quyến thuộc, hoặc hiện tại, hoặc đời vị lai, ở chỗ bốn thiên hạ của thế giới này, quyết định làm quang hiển chánh pháp vi diệu của Đức Thích-ca Như Lai và người tin pháp này, sẽ được ủng hộ, cung cấp những nhu cầu, việc làm thành thục, nghiệp ác diệt hết. Chúng con đối với pháp môn này, dạy bày, khai hiển cho người nói pháp đó; lại còn khiến cho người nói pháp và nghe pháp, được của cải, lúa gạo dồi dào, những thọ dụng đều được tăng trưởng. Đối với những lời nói của Đức Phật, đều là pháp chẳng hoại, chẳng diệt đều sẽ thọ trì.
Tất cả chư Phật Thế Tôn, tất cả đại chúng, Nhân phi nhân… đều đồng thanh khen ngợi Trời, Rồng, Thần hộ pháp đó:
–Hay thay, hay thay! Các ông nên làm việc thiện như vậy!
Bấy giờ, Bồ-tát Hoài Lạc, ở trong đại chúng, liền bạch Đức Thích-ca Như Lai:
–Thưa Thế Tôn! Có phải hang trăm câi chi tất cả những ma cùng các quyến thuộc, có ở cõi này, đều đến đây sao?
Đức Phật nói:
–Này thiện nam! Tất cả ma này, cùng các quyến thuộc, đều đến đây tập hội.
Bồ-tát Hoài Lạc lại bạch Đức Phật:
–Thưa Thế Tôn! Có phải tất cả ma này, cùng các quyến thuộc, ở trong Tam bảo, được niềm tin thanh tịnh?
Đức Phật đáp:
–Chẳng phải vậy! Lại nữa, này thiện nam! Một ngàn quyến thuộc của những ác ma này, đối với Tam bảo, chang đắc ý, chẳng được niềm tin thanh tịnh; ngược lại còn phát sinh sân hận. Hoặc đời hiện tại, hay đời vị lai, cho đến khi chánh pháp vi diệu này còn rực sáng về sau, chúng sẽ siêng năng, dùng phương tiện, rình mò tìm kiếm sở đoản của pháp ấy, để làm cho chánh pháp hoại diệt, ẩn mất. Như vậy, là có mười tám những ma, cùng với một vạn ba ngàn quyến thuộc của chúng; lại còn có hai trăm những ma cùng với hai ngàn một trăm quyến thuộc của chúng như vậy; những ma đó, ở trong Tam bảo, đều chẳng đắc ý, chẳng có niềm tin thanh tịnh, ngược lại sinh sân hận. Hoặc hiện tại, hoặc vị lai, cho đến khi chánh pháp lưu hành, chúng luôn siêng năng, dùng phương tiện, dò tìm sở đoản của pháp ấy, để làm cho giáo pháp của ta và chánh pháp vi diệu hoại diệt, ẩn mất. Vì sao? Vì từ xưa đến nay, chúng nắm giữ lực ganh ghét, chẳng gieo trồng căn lành, bị sự thâu nhiếp của ác tri thức, ở trong thiện ly dục, không thọ lạc, chúng vĩnh viễn không hy vọng, không dục nguyện.
Tâm của những ma đó, đối với tâm của Như Lai và tâm Bồ-tát, chưa từng hòa thuận; chúng trụ ở niềm tin bất tịnh, chẳng giải thoát. Những ma này, hôm nay, tuy chẳng tin, nhưng đã thấy Như Lai đại tập diệu sắc và nghe Đà-la-ni thậm thâm này. Nhờ nhân duyên đó, nên vào thời gian sau, chúng sẽ được niềm tin thanh tịnh, sẽ được Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác.
Bồ-tát Hoài Lạc nói:
–Hiếm có, thưa Thế Tôn! Hiếm có, thưa Đức Thiện Thệ! Những chúng sinh đó, thậm chí chẳng gieo trồng căn lành, nếu tai chỉ nghe qua pháp môn này, chỉ với nhân duyên như vậy, cũng sẽ được Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác.
Bấy giờ, các ma tên là Bất Khứ, từng ở chỗ Đức Phật, cúng dường rất nhiều; đối với Tam bảo được niềm tin bất động, được lời ký Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác, hóa làm hình tướng đại Thiên nhân, đứng dậy trước Đức Thích-ca Như Lai, chắp tay, quan sát khắp Như Lai, nhờ uy lực của Đức Thế Tôn gia hộ, nên ở tất cả cõi Phật, tiếng lớn đầy khắp, ông nói:
–Xin các Đức Phật Thế Tôn một lòng nghĩ đến con! Xin tất cả Đại Bồ-tát và Trời, Rồng, Dạ-xoa, Càn-thát-bà, A-tu-la, Ca-lâu-la, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Nhân phi nhân… ma và quyến thuộc nghe lời con nói! Đức Thế Tôn Thích-ca Mâu-ni Đại Bi Đạo Sư này, từ thuở xa xưa, đã thề nguyền như vầy: “Sẽ ở cõi Phật ngũ trược rất uế ác để được Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. Đối với chúng sinh ngỗ nghịch, bài báng diệu pháp, hủy báng Thánh nhân, không đủ căn lành, ác hạnh tương ưng, lòng cứ tiếp nối nhau làm như vậy… thì sẽ khiến khắp tất cả, ra khỏi ba đường ác, thành tựu ba thừa, tu nhẫn Tam-muội Đà-la-ni, dẫn dắt họ hướng về những cõi Phật thanh tịnh, khiến cho hạt giống Tam bảo trụ thế lâu dài, chẳng đoạn tuyệt, thành tựu đại nguyện, là đoạn trừ tất cả cõi Phật uế trược, thành tựu viên mãn tất cả công đức trang nghiêm.
Vậy nên, chúng con sẽ làm như vầy: Để khiến cho chánh giáo của Đức Như Lai trụ thế lâu dài và chánh pháp vi diệu chẳng bị hoại diệt; hoặc hiện tại, hoặc vị lai sẽ không có ma hoặc quyến thuộc của ma ở chỗ Đức Như Lai thọ Chánh pháp và muốn hoại diệt, ẩn mất, thậm chí chẳng thể não hại một chúng sânh, chỉ trừ kẻ ít tùy thuận, chẳng đủ niềm tin. Nếu có người trì diệu pháp này, người tùy thuận diệu pháp này, người nói pháp này, người nghe pháp này; Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, thiện nam, thiện nữ có tín tâm, siêng năng tu ba nghiệp, có the tự mình sách tấn chuyên cần, ngồi thiền, tụng kinh; xây dựng chùa tháp; luôn luôn siêng năng làm phước; siêng năng phụng sự cúng dường Phật bảo, Pháp bảo và Tăng bảo; siêng năng đoạn dứt phiền não trói buộc của ba cõi; siêng năng đoạn trừ các khổ của tất cả chúng sinh khiến cho hết thảy đều giải thoát. Những hành nhân đó, dù là ma sứ, hoặc ma nữ, ma nam, hoặc quyến thuộc của ma, mà muốn não loạn họ, dò tìm sở đoản của họ, gây chướng ngại khó khăn cho nghiệp thiện, tạo tác nhân duyên loạn tâm. Vì những người đó, hiện tiền hôm nay, con xin thỉnh các Đức Thế Tôn thương xót con cho con thành tựu nghiệp thiện lực! Tất cả Đại Bồ-tát cùng tất cả ma và quyến thuộc của ma, tất cả Trời, Rồng, Dạ-xoa, Càn-thát-bà, A-tu-la, Ca-lâu-la, Khẩn-na-la, Ma-hầu-la-già, Nhân phi nhân… tất cả những người đã đến và có mặt ở cõi Phật này và hết thảy chúng của đại địa; muốn lợi ích cho các chúng sinh, muốn chánh pháp được trụ thế lâu dài, sẽ thương xót con, hôm nay muốn nói chú cho con thành tựu. Nếu ma hoặc quyến thuộc của ma muốn não hại những người đó và diệu pháp, đó thì con sẽ hàng phục, khiến cho tâm chúng loạn, khiến cho thân chúng khổ, khiến cho thân rụt lại, mất hết thần thông, con sẽ nói câu chú này. Nếu các ma cùng quyến thuộc của ma, ma nam, ma nữ hay sứ giả của ma… mà đối với những lời Phật dạy khởi lên một ý niệm ác, lòng chẳng thanh tịnh, não loạn các Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, Ưu-bà-tắc, Ưu-bà-di, thậm chí, chỉ dấy lòng trong một sát-na, muốn làm não loạn, làm giảm mất thiền phần. Hoặc chúng ở thôn thành, quốc ấp, cho đến vương thành, cung nội, chỗ biên cương vắng lặng… tùy theo chỗ sở tại, có pháp môn này khai thị, phân biệt; nếu chúng ở chỗ này, khởi lên lòng phá hoại, thậm chí chỉ chừng một sát-na. Hoặc ở những địa phương đó xảy ra đấu tranh, dịch bệnh, đói thiếu, các bệnh tật, oán dịch phương kkác, gió mưa phi thời, cực lạnh, cực nóng, nước lũ bỗng dâng lên, động đất, đất kêu rống, hỏa tinh rơi xuống. Có những tướng ác như vậy khởi lên. Hoặc đối với hoa lá, quả trái, các giống lúa, dược vị với những thứ đó, chúng dấy lòng phá hoại. Còn liền khiến cho ma đó, cho đến kẻ sai khiến của ma, bị sự đốt nung của uất nhiệt thối rửa, không thể làm gì được, chẳng thể đứng dậy, chẳng tự thấy, bị năm ràng buộc, cho đến tất cả còn phần trong thân co rút chẳng thể duỗi ra được, khiến bị tối đen, chẳng nhìn thấy ánh sáng, mất hết thần thông, tâm ý thác loạn, khiến cho sáu căn của chúng, chẳng thể duyên cảnh được.
Ông liền nói chú:
Đa địa dã tha a ma li (1) A hám ma ly (2) A hám ma ly (3) A xà bà bà (4) A xà bà bà (5) Mậu la sa ly (6) Tỳ dạ khư ta ly (7) Xã ma ta ly (8) Ha ha ha ha ha ha (9) Cù la ta tra (10) Xa na khứ già (11) Nhĩ dã khứ già (12) Tật nhỉ dã bà ta khứ già (13) A mậu xoa la (14) Xoa xoa xoa xoa xoa xoa (15) Mậu la bà ha (16) Khứ già ta bà khứ nhã (17) Ta bà bả lý bả sỉ mậu la (18) A nhã nhã bà do nhã (19) Chiên đà la thấu lý dã nhã nhã (20) Na bà nhã nhã (21) Khâu la xoa nhã nhã (22) Bà bà nhã nhã (23) Bội sỉ cú chỉ sỉ tha đa nhã nhã (24) Tát bà nhỉ tỳ la địa sử sỉ đa nhã nhã (25) Bà ca la ma (26) Để lý kiện sỉ xoa bà (27) Xoa ma ma xoa ma nhã (28) Si thượng sỉ ma la tỳ sở dã (29) Ta bà ha (30).
Khi ma Bất Khứ nói chú này, chỉ trong sát-na, nhờ được Nhất thiết trí ủng hộ, nên cảnh giới các ma đều hoại diệt, không thể thành tựu. Đúng vậy, đúng vậy! Những ý muốn chẳng đem lại lợi ích của ma, đều chẳng thành kết quả! Lúc đó, tất cả các Đức Phật Thế Tôn đều khen ngợi:
–Hay thay, hay thay!
Và tất cả các vị Đại Bồ-tát, Trời, Rồng, Nhân phi nhân… cũng cùng khen ngợi:
–Hay thay, hay thay!
Bấy giờ, đại địa đều chấn động, bốn biển sôi trào, các vua núi Tu-di, ma và quyến thuộc đều đại kinh động; những quỷ thần ác cũng lại như vậy, chỉ trừ người có lòng tin thanh tịnh giáo pháp của Đức Phật và Bồ-tát đắc Nhẫn, là chẳng kinh sợ.
Bấy giờ, Ma vương hỏi Bồ-tát Kiên Cố Tuệ:
–Này thiện nam! Vì nhân duyên gì mà ma Bất Khứ này có thắng lực đó? Ai gia hộ ma đó? Sự không Từ bi này, khiến cho bộ đảng của ta và sự tạo tác lực cảnh giới của ta, tất cả đều tiêu tan và thoái hoại. Rồi lại kiến lập hắc đảng thân thuộc của Sa-môn Cù-đàm để giảng nói “đoạn ác kiến”. Khi ta nghe Đà-la-ni này, khiến cho thân thể của ta hôi thối, tan rữa, không thể làm gì được, tất cả các phương vì ta mà tối đen, chẳng thấy ánh sáng, bị thiêu đốt lửa nóng sao?
Bồ-tát Kiên Cố trả lời Ma vương:
–Đây chính là thần lực của tất cả các Đức Phật Thế Tôn gia hộ! Cũng chính là tất cả Nhân phi nhân… cùng với lực của ma Bất Khứ, đã khiến cho lực của tất cả các cảnh giới ma, mà các ông đã cố ý tạo tác, đều bị tiêu diệt tan nát. Hôm nay, khi nghe được câu Đà-la-ni bất thoái này; ông nên sinh lòng tin thanh tịnh, phát tâm Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác đối với Như Lai. Hôm nay, nếu ông có thể làm như vậy thì những chạm xúc, khổ não của thân, miệng, ý này thảy đều được giải thoát.
Lúc đó, Ma vương trả lời Bồ-tát Kiên Cố Tuệ:
–Hôm nay, ta thà nhẫn chịu khổ này, thà để cho thân, miệng, ý chịu vô lượng, vô số việc đại khổ, đến tận biên tế kiếp sau cùng, chứ ta nhất định, chẳng phát tâm Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác.