Con Hải Cẩu Trả Thù
Quan vận lương Lý Xuân Ðàm chở lương thực đến một khúc sông thuộc huyện Hoài Ninh tỉnh An Huy. Thuộc cấp của ông là Cung Khải đến thưa với ông rằng: “Thưa ngài, tối qua, tôi nằm thấy một giấc mộng kỳ lạ!”
Quan Lý hỏi: “Giấc mơ thế nào?”
Ông đáp: “Tôi thấy một ông cụ già râu tóc bạc phơ đến khóc lóc năn nỉ: Tôi đang gặp hoạn nạn, xin ông tận tình cứu giúp! Sau này nhất định tôi sẽ báo đáp ơn ông!”
Cung Khải lầm bầm tự nói một mình: “Ðây quả thực là một giấc mộng kỳ quái.”
Cuộc nói chuyện của họ bỗng nhiên gián đoạn bởi tiếng ồn ào lao nhao. Những người lính trong chiếc thuyền hộ tống vui mừng la hét vừa đưa tay chỉ một vật gì ở dưới nước. Cung Khải nói lớn: “Quý vị hãy trông kìa. Con hải cẩu! Chắc hẳn các bạn chưa bao giờ gặp thấy con hải cẩu bơi lạc vào trong dòng sông?”
Mấy người lính liền lấy lưới bủa xuống bắt và kéo nó lên thuyền. Sau đó, quan Lý Xuân Ðàm và Cung Khải cùng đến xem nó. Khi con hải cẩu thấy ông Cung nó những ông rất lâu khiến lòng ông cảm động và nhớ lại giấc mộng đêm qua.
Ông Cung nói: “Thưa quan Lý, tôi muốn mua con hải cẩu để phóng sinh. Tôi nghĩ nó có liên quan đến giấc mộng mà tôi đã báo cho ngài biết vừa rồi.”
Quan Lý đáp: “Ðược tốt lắm, nếu ông muốn làm phước, vì là tiền của ông.” Ông Cung liền rút tiền nơi ví mang đến ban thưởng cho Những người lính đã bắt được con hải cẩu lên thuyền.
Mọi người đều vui vẻ đồng ý. Duy nhất chỉ có tên lính tàn ác Trần Tứ phản đối vì y muốn nấu thịt con hải cẩu để đánh chén vào buổi cơm tối. Hắn ta từ chối không nhận tiền của ông Cung. Và tức thì, y cầm cây giáo đến con hải cẩu đập vào đầu nó một cái chí mạng khiến máu vọt ra chảy lan đỏ cả mặt nước.
Trần Tứ hỏi mấy anh lính: “Các bạn có biết là thịt hải cẩu ăn ngon hết xẩy? Quý và muốn làm gì với con vật đó? Tối nay chúng ta nấu thịt hải cẩu đánh chén nhé!” Phần đông các anh lính đều thương hại con hải cẩu khốn khổ, nhưng một vài người tàn nhẫn lại không có chút gì động tâm. Họ giúp Trần Tứ nấu thịt con hải cẩu rồi cùng chia nhau ăn trên thuyền.
Thực là điều rủi ro khi bọn họ ác đức giết hại ăn thịt con hải cẩu, vì sau đó, tất cả đều bị trúng độc. Riêng Trần Tứ là trầm trọng nhất. Hắn ta đau đớn cùng cực. Một vài người bạn hết lòng chăm sóc cho y mãi đến khi bỗng nhiên ông thốt ra tiếng nói kỳ lạ như sau: “Ta tu hành đã nhiều năm. Mọi việc đều diễn tiến tốt đẹp. Nhưng không may rủi ro ta gặp tai nạn ở con sông này. Ta đã cầu cứu ông Cung Khải giúp đỡ. Mọi người đều đồng ý bán ta cho ông Cung phóng sinh.
Duy nhất chỉ có một mình ngươi là phản đối không chịu. Này Trần Tứ, chính ngươi đã cướp lấy mạng sống của ta; ngươi cầm cây giáo đập vào đầu và đã sát hại ta! Ngươi đã giết ta, và nay đến lúc ta bắt ngươi phải đền mạng cho ta!”
Các thủy thủ kinh hãi khủng khiếp khi những thấy Trần Tứ quay đầu nhìn lui rồi nhắm mắt lìa đời!