Những truyện Niệm Phật cảm ứng
mắt thấy tai nghe
Tác giả: LÂM KHÁN TRỊ
Người dịch: THÍCH HOẰNG CHÍ
PHẬT, BỒ TÁT KHÔNG PHỤ NGƯỜI CHÍ TÂM
Sư tỷ Khoan Kim trong ba năm, có một hôm nhận được một lá thơ hẹn giờ, là thơ của con trai lớn ở dưới quê Ngô Thê gởi lên. Trong thơ nói với bà đứa cháu nội mười tuổi bị bệnh viêm màng não đã mười ngày, thuốc thang trị liệu không hiệu quả, hiện đang trong trạng thái hôn mê, tánh mạng nguy hiểm trong sớm tối, mời mẹ về nhanh. Sư tỷ nghe tin tức, liền đi thỉnh một bức tượng Tây phương Tam Thánh và một quyển Kinh Di Đà, mang theo mõ chuông vội vàng về quê. Đến nhà trời đã tối, thấy một thầy thuốc đang khám bệnh cho cháu, lại thấy cháu đang trong cơn nguy cấp muôn phần, tay chân bị co giật không ngớt, chỉ thấy bác sĩ (thầy thuốc) lắc đầu nói: “Đáng tiếc! Đáng tiếc! Lớn như thế này mà gặp không may sốt cao 40 độ, lại bị co giật, sinh mạng đứa nhỏ này khó mà giữ lại được, tối đa chỉ kéo dài đến sáng mai!… So với thằng bé họ Trần ở gần bên, mặc dù cũng đồng một chứng viêm màng não, nhưng thằng nhỏ kia sốt chỉ có 38 độ và không có bị co giật, hy vọng trị khỏi được nhiều hơn”. Bác sĩ nói xong liền đi.
Sư tỷ Khoan Kim mặc dù nghe những lời nói đó của bác sĩ, nhưng vẫn không nản lòng, lập tức treo tượng Tây phương Tam Thánh lên, thắp hương đốt đèn, trước tụng một quyển Kinh Di Đà và xưng niệm Thánh hiệu Di Đà không dứt, còn kêu con trai, con dâu, ba người luân phiên nhau niệm. Người già thì có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy miệng mũi của thằng nhỏ khô khốc, lại niệm một ly lớn nước chú đại bi, chế vào miệng nó, miệng mồm liền được thấm nhuần tươi tắn. Thật đúng niệm Phật chỉ sợ tâm không chuyên, nếu có thể chuyên, người nào cũng đều có thể được cảm ứng. Đang lúc ba người niệm đến nửa đêm, thì con dâu bỗng nhiên kêu mẹ chồng một tiếng, nói: “Lúc con đang nhắm mắt niệm Phật, thì nhìn thấy ba tượng Phật, Bồ Tát rất là cao lớn, đều ở trong phòng, nhưng lúc mở mắt ra thì không thấy nữa, nhắm mắt lại thì lại nhìn thấy. Thật là không thể nghĩ bàn! Má! Má có nhìn thấy không?”. Sư tỷ nói: “Rất tốt, rất tốt. Có lẽ thằng nhỏ này được cứu rồi, do vì tâm con cung kính niệm, khẩn thiết cầu xin, cho nên sự cảm ứng được giao thông. Con xem nó bây giờ đã hết co giật rồi đó ư? Chúng ta tiếp tục thành tâm niệm nữa đi!”.
Sư tỷ Khoan Kim, con trai và con dâu, ba người gắng sức van cầu Phật, Bồ Tát, suốt đêm tiếng niệm Phật không hề gián đoạn. Phật, Bồ Tát thật là không có phụ người chí tâm, khi trời vừa sáng, con bệnh đã xuất hạn mồ hôi và hạ sốt, con mắt đã có thể chuyển động, tứ chi cũng đã cử động được rồi, bỗng nhiên mở miệng kêu lên một tiếng: “Bà nội!”. Lúc đó bà nội và ba mẹ của thằng nhỏ đều mừng rỡ, cảm động đến muốn khóc…
Ngay lúc đó, ông bác sĩ kia bỗng nhiên đi đến, khám kỹ thằng nhỏ này, cũng rất vui mừng nói: “Chúc mừng, chúc mừng! Thằng nhỏ này đã không còn lo gì đến tính mạng nữa rồi, đã khỏi hơn phân nửa. Nói ra thật có kỳ tích! Người bệnh nặng thì chuyển nguy thành an, còn thằng nhỏ bệnh nhẹ họ Trần ở gần bên thì ngược lại đã chết! Tôi vừa được họ mời đến, làm giấy khai tử cho nó. Theo lời cha mẹ nó nói nửa đêm biến chứng, không bao lâu thì tắt thở, do đây sẵn tiện đến thăm thằng bé nhà các vị”.
Sư tỷ nói với tôi: “Thằng cháu trưởng của tôi hoàn toàn nhờ Phật, Bồ Tát giáng hiện điềm lành mới được may mắn sống lại. Đến giờ thằng nhỏ này tinh thần bình thường, ngũ quan tứ chi đoan chánh. Nhưng có điều khiến người ta khó hiểu là tại sao trong ba người của chúng tôi, chỉ có mình con dâu thấy được Phật, Bồ Tát hiện ra, còn hai mẹ con tôi lại không nhìn thấy? Tôi nghe xong giải thích cho bà ta nghe như thế này: “Do vì sư tỷ lúc đó đang bận trì niệm nước chú đại bi và rót từng giọt từng giọt vào miệng thằng nhỏ, cho nên tâm niệm Phật không được chuyên; đến như con trai lớn của bà, do vì chưa từng nghe qua pháp môn Tịnh độ, không biết được điều hay tốt của niệm Phật, nên chỉ niệm bằng miệng, còn trong tâm thì tán loạn nên không thể thấy được. Còn con dâu của sư tỷ nó biết nghe lời của sư tỷ, hơn nữa cái tâm muốn cứu con tha thiết, niệm được tâm và Phật hợp nhau, nhứt tâm bất loạn, giống như nước trong trăng hiện, cảm ứng do bởi cái tâm cô ta thành khẩn, cho nên không bị cái đau mất con. Đây là một chuyện thật của sư tỷ Khoan Kim dạy con dâu niệm Phật mà được chuyển nghiệp.