Phá Thai

Phá thai là một nan đề lớn không riêng cho một Quốc gia nào, mà đó chính là một bài toán khó cho toàn thể chúng sanh trong cõi Ta Bà.

Việc giải đáp bài toán này có liên quan rất nhiều đến:

  1. Cơ hội làm NGƯỜI của một vong linh.
  2. Sự thấu hiểu thế nào là Nghiệp Lực và tương quan Nghiệp Lực giữa các chúng sanh.
  3. Việc siêu thoát của một vong linh và làm thế nào để giúp cho vong linh siêu thoát.
  4. Cơ hội làm NGƯỜI của một vong linh:

Từ lúc lìa Đời cho đến khi được ra Đời, được nhìn trở lại cuộc Đời, được tận hưởng những đặc ân của một CON NGƯỜI, biết đi đứng, biết nói năng, biết suy tư và biết diễn tả tất cả những ước vọng, những ước muốn của chính mình, khoảng cách thời gian giữa lúc LÌA ĐỜI và RA ĐỜI thật là bất định. Cũng có khi rất ngắn mà cũng lúc thật quá dài.

Được sinh ra làm NGƯỜI không phải dễ. Một thần thức phải hội đủ những Nhân Duyên để có thể thác sanh trở lại làm NGƯỜI. Nhưng, vẫn chưa đủ nếu không có những thiện duyên buộc ràng giữa thần thức đó với người sanh thành thì thần thức vẫn không có cơ hội để nhìn Đời. Nói như thế để thấy rằng, khi một thần thức đã nhập thai rồi (ngay từ lúc cha mẹ giao hợp và thụ thai) thì xem như cơ hội đã đến để cho thần thức đó làm lại cuộc đời mới, để thỏa chí những gì mà mình đã từng tâm niệm nhưng không thành tựu được ở kiếp vừa qua. Cơ hội đến, mang theo nhiều hứa hẹn cho một cuộc đời mới, trong một thân xác mới.

Sự hủy diệt một thai nhi còn trong trứng nước là hành động phá bỏ, hủy hoại cơ hội làm NGƯỜI của một thần thức, là ngăn chận con đường “Tiến” của thần thức đó, là gây tạo một sân hận cao tột cùng cho một Linh Hồn.

  1. Sự thấu hiểu thế nào là Nghiệp Lực và tương quan Nghiệp lực giữa các chúng sanh:

Một chúng sanh hiện diện trên cõi Ta Bà đã tỏ rõ rằng chúng sanh đó đang mang rất nhiều nghiệp chướng trên người, đang quấn chặt trên người mình không biết bao nhiêu vòng, một sợi dây nghiệp lực rất dài… kéo dài từ vô thỉ kiếp cho đến hiện kiếp. Sợi dây Nghiệp Lực này là một biểu tượng cho tất cả những món nợ mà chúng sanh đó đã gây tạo nên. Chúng sanh đó lần lượt thanh toán NỢ CŨ và đồng thời cũng lại tạo thêm nhiều NỢ MỚI.

Sự có mặt của một chúng sanh trên Cõi Ta Bà có sức thu hút mãnh liệt, không khác viên đá nam châm, đến tất cả những Chủ Nợ, hiện diện đồng thời với chúng sanh đó. Đấng sanh thành của chính chúng sanh này cũng dự phần không nhỏ vào những món nợ Nghiệp Lực, chỉ có điều rằng không biết bậc làm cha mẹ này hành sử vai trò “ĐÒI NỢ” hay “TRẢ NỢ” đây?

Sự hủy diệt một thai noãn mang mầm sống, là hành động cắt đứt sợi dây tương quan nghiệp lực, giữa chúng sanh nằm trong thai noãn đó với những Chủ Nợ Nghiệp Lực mà chúng sanh đó sẽ phải đối đầu khi có cơ hội ra Đời.

Oan Trái giữa cái mầm sống trong thai noãn với người mẹ đang mang cái mầm sống đó trong bụng, tuy rằng đã xảy ra trong quá khứ, nhưng ngày giờ này oan trái đó có dịp bùng lên và chờ đợi một sự đền bù tương xứng.

Phá hủy mầm sống, xem như Người Mẹ đã danh chánh ngôn thuận từ bỏ sự hiện hữu của Oan trái và cũng chối bỏ món nợ mà mình đã gây tạo nên. Niềm sân hận ngập tràn trong thần thức của đứa con còn trong trứng nước.

Oan trái bỗng trở nên nặng nề hơn vì xen lẫn với một nghiệp lực mới: đó chính là NGHIỆP SÁT.

  1. Việc siêu thoát của một vong linh và làm thế nào để giúp cho vong linh siêu thoát?

Người phá thai cần phải hiểu tận tường việc siêu thoát của một vong linh.

Bất kỳ một vong linh nào, ngoài trường hợp An Nhiên Tự Tại siêu thoát ngay phút lâm chung, đều phải qua thời gian 49 ngày siêu độ để thần thức có dịp tu tập, biết tự hoán chuyển để thăng hoa. Đó cũng là dịp để thần thức nhận chân ra được rằng mình đang oằn vai vì những viên đá nghiệp lực quá nặng, vì sự ôm đồm quá nhiều, không buông xả vào giờ phút lâm chung.

Việc siêu độ trong 49 ngày kể từ ngày thần thức xa lìa thân xác là một đặc ân, giúp cho thần thức đó khi trở lại cõi Ta Bà, bước vào một thân xác mới, sẽ sống với nhiều tánh tốt, cao thượng hơn và lợi ích cho cuộc ĐỜI hơn.

Vai trò của người chủ lễ trong việc siêu độ và hướng dẫn thần thức đã góp phần không nhỏ vào việc cải sửa bộ mặt của cõi Ta Bà, thanh lọc lần hồi những thành phần bất trị, bướng bỉnh, ương ngạnh để thay vào những chúng sanh có Tâm Đạo, biết chia sẻ, biết thương yêu, biết tương trợ lẫn nhau.

Một thần thức sau 49 ngày Siêu Độ đúng nghĩa, sẵn sàng chờ đợi để thác sanh.

Ngoài trường hợp đủ nhân duyên để thác sanh về cõi Trời hay cõi Phật, việc thác sanh về cõi Người sẽ phải qua một ít thời gian chờ đợi, chờ đợi để tìm đúng duyên cha mẹ mà thác sanh, chờ đợi để tìm đúng nghiệp lực nổi bật nhất đã buộc ràng. Tất cả đã sẵn sàng trong một chiều hướng rất là thuận lợi với sự giúp đỡ tận tình của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát. Vong linh chờ đợi để bước vào CUỘC ĐỜI MỚI với thân xác Mới, cha mẹ Mới, một tương lai Mới.

Một đứa bé mới chào đời, cái gì cũng mới, cũng tốt đẹp, tất cả đều trọn dành cho đứa bé đó. Niềm vui vừa lóe sáng ngay khi người mẹ đã thụ thai, thần thức mang tâm trạng hí hửng, nôn nả nhập thai và an trụ trong sự ấm áp tuyệt vời của bụng Mẹ.

Nhưng, niềm vui đến với thần thức sao quá ngắn ngủi; người Mẹ mà thần thức đang nằm trong bụng, đang tận hưởng hơi ấm tình thương toát ra từ lòng Mẹ, sao bỗng dưng Mẹ nổi giận, Mẹ gay gắt, Mẹ hằn học với sự có mặt của đứa con mà Mẹ cho rằng không đúng thì, đúng lúc.

Thần thức hồi hộp chờ đợi… chờ đợi trong sự sợ hãi, lo âu cho cái số phận mỏng manh, nhỏ bé của mình. Và rồi, sự sợ hãi, sự lo âu cũng không kéo dài được bao lâu khi màng khí độc tỏa ra, bao trùm thai noãn và bắt đầu làm cho thai noãn khô héo dần đến hủy diệt. Thần thức thở dài, ngao ngán, bước ra khỏi bụng của người Mẹ mà mình đã đặt trọn niềm thương yêu.

Mẹ đã thực sự ghét cái thai noãn không cho nó có dịp tượng hình Người và xua đuổi không nương tay cái thần thức trụ trong cái thai noãn đó.

NGHIỆP SÁT mẹ đã tạo, mẹ ngăn chận cái cơ hội làm NGƯỜI của một thần thức, không cho thần thức cái dịp để thanh toán những món nợ chằng chịt trong chuỗi nghiệp lực quấn trên người của thần thức. Một điều vô cùng quan trọng là Mẹ đã tạo nềm sân hận cao ngút trời nơi đứa con bất hạnh.

Muốn siêu độ cho thần thức của thai nhi không phải là điều dễ làm. Một thần thức đang mang một sân hận quá lớn e rằng rất khó nghe theo lời khuyên giải mà siêu thoát.

Trên nguyên tắc, Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát sắp xếp, tìm cha mẹ đúng duyên cho thần thức chuẩn bị thác sanh. Nếu chẳng may việc thác sanh không được hoàn mỹ do người mẹ hủy diệt thai noãn hoặc thai nhi đã tượng hình, sẽ có hai trường hợp xảy ra:

1. Nếu thần thức ngoan ngoãn, dễ dạy, sẽ chờ đợi để Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát tìm chỗ thác sinh mới.

2. Nếu thần thức bướng bỉnh, nhiều sân hận, không kiên nhẫn chờ đợi sự giúp đỡ của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát, thần thức sẽ cố tìm cách nhập thai lần nữa.

Trong lần nhập thai thứ 2 này, nếu người mẹ vẫn cố tình muốn hủy diệt thai nhi, xem như việc siêu độ cho thai nhi hoàn toàn nghẽn lối. Nếu do một nhân duyên nào đó mà thần thức hiện diện trên Cõi Đời, cùng thời với người Mẹ thì cứ chắc chắc rằng nghìn muôn sầu khổ sẽ xảy đến cho người Mẹ, vì đây là một OAN TRÁI rất … rất lớn.

Do đó, chúng sanh nên thận trọng rất nhiều trong việc hủy diệt thai nhi. Một thần thức đã được siêu độ, đã được hướng dẫn để nhẹ nhàng cất bước tìm chỗ thác sanh, thần thức đó mong chờ ngày trở lại cuộc Đời, hội nhập vào cuộc Đời với một thân xác mới, cái gì cũng mới, cũng là điểm khởi đầu.

Hành động sát hại thai noãn hay thai nhi của người Mẹ đã khiến cho thần thức bỗng chốc trở nên bơ vơ, lạc lõng, rồi thì lang thang, không làm sao siêu thoát được vì mang một nỗi sân hận quá cao, rất dễ dàng gây tạo nhiều chuyện không hay, kể cả việc dựa nhập người Mẹ hay người trong gia đình của Mẹ để trả hận.

Thần thức đâu còn dịp để gặp được thiện tri thức chỉ dạy, giúp cho buông bỏ gánh nặng sân hận để dễ dàng siêu thoát. Cả chính người Mẹ cũng chớ hề biết được con mình đang lang thang, đói lạnh, ôm một khối sân hận trong lòng.

Việc sát hại một thai noãn hay một thai nhi nhỏ bé đem so với việc cầm dao giết hại một người bằng xương, bằng thịt, cả hai trường hợp đều là NGHIỆP SÁT y như nhau.

Một bên là thân xác lớn, một bên là thân xác nhỏ; cả 2 tuy có sự khác biệt về tầm vóc, nhưng cùng có điểm tương đồng là dung chứa 2 thần thức LỚN với đầy đủ tất cả những uy lực Của một Linh Hồn.

Cần phải nhận chân ra được điều đó để thấy rằng mình không nên nhúng tay vào việc sát hại. Tất cả những hành động nào đi kèm với cái Muốn cũng đều gây nên kết quả thật tai hại, nếu cái Muốn đó không đúng nghĩa, không hợp lý.

Đừng để Dục Vọng của mình chỉ huy mình, sai khiến mình; đến khi gặp điều trắc trở, gặp nỗi đau thương, chừng đó nỗi lòng biết tỏ cùng ai?

Tay mình đã nhúng vào việc sát hại, đã làm điều sái quấy, thì không thể nào dùng bàn tay vấy máu đó để cầu xin một đặc ân cho được!!

Sửa TÁNH là một điều tối cần thiết phải làm vì nếu không sửa Tánh, thích sống buông lung, không kỷ cương, không gò cương ngựa, không tạo cho mình một kỷ luật tự giác thì những việc làm bất chánh, thiếu suy nghĩ, không phù hợp với Đạo Đức, sẽ rất dễ dàng được hành sử một cách không đắn đo.

Đừng hành động theo BẢN NĂNG mà phải hành động theo TRÍ HUỆ.

Bản năng lúc nào cũng đi kèm với chữ Dục, vì vậy mà dễ bước vào những sai lầm.

Hãy nên giăng cái lưới trước mặt mình để ngăn chận hết tất cả những rác rưởi, những gì không phù hợp với TÂM-Ý-TÁNH. Như vậy việc thu nhặt rác và vất nó đi sẽ được dễ dàng hơn. Còn sống mà lúc nào cũng để cho nước ồ ạt chảy vào, mang theo vô số rác rến, như vậy việc nhặt lượm những thứ cặn cáu, rác rưởi sẽ hoàn toàn khó khăn, gây nhiều phiền phức, có khi suốt cả cuộc đời không làm điều gì nên chuyện cả vì cứ phải bận rộn đi thu nhặt những rác rến của chính mình.

Một người đã bước vào việc phá thai rồi, sẽ khó có được sự an ổn trong tâm tư mình. Tâm thức đã khắc ghi thật sâu hành động sai trái của mình rồi. Một khi Tâm thức đã khắc ghi rồi thì làm sao thoát được sự vận hành của A Lại Da Thức.

Trên đời, không có một chuyện nhỏ nhặt nào mà không có cái kết quả của nó, huống chi là việc hủy hoại một thai nhi; thoạt xem qua thì thấy rằng rất nhỏ nhặt, nhưng cái tầm ảnh hưởng của nó thì quả thật là lớn lao! Cái nhỏ nhặt đó chỉ là cái thân xác còn quá nhỏ của thai nhi, cái chính yếu là cái thần thức trụ trong thân xác nhỏ bé đó, nó mong chờ để được ra Đời và lớn lên.

Thần thức đã qua thời gian dài để tự chuyển hóa mình và tìm kiếm nơi an trụ. Khi đã tìm được mẹ cha rồi thì cũng chính tay cha mẹ mình hủy diệt mình. Không có gì đau đớn cho bằng!

Vì chúng sanh không nhìn thấy được cái thần thức sẽ trở thành con của mình cho nên đã không động lòng, không trắc ẩn khi tự mình giết hại con mình.

Một đứa bé vừa mới chào đời, có cha mẹ nào thẳng tay hủy diệt đứa bé không? Chắc chắn là không, vì cha mẹ cho rằng đứa bé có SỰ SỐNG. Một thai noãn hay một thai nhi vừa mới tượng hình, chưa biết khóc, chưa biết cười thì rất sẵn sàng nhận chịu sự giết hại, chẳng qua là vì cha mẹ cho rằng nó chưa có SỰ SỐNG nên sẽ không chùng tay khi vứt bỏ nó, hủy diệt nó.

Mọi người khi chôn một thi hài xuống lòng đất rất dễ quên rằng: khi thi hài đó còn sự sống, còn cử động, đã có một thần thức từng trụ trong thân xác đó. Ngày giờ này, một thai noãn là kết quả của sự thụ thai thì cũng sẽ có một thần thức đến nhập thai và an trụ trong thai noãn đó, chờ đợi ngày thai noãn lớn dần, tượng hình và RA ĐỜI.

Thần thức đó sẽ là chủ của cái thân xác đứa bé được sanh ra đời, sống, hoạt động trong suốt quãng đời của chúng sanh (đứa bé) đó cho đến ngày thân xác hoại, thần thức lìa thân xác và bước vào một thân xác mới.

Bất kỳ một chúng sanh thuộc về một dân tộc nào, một chủng tộc nào cũng đều phải trải qua chu kỳ Sanh Tử như thế. Do đó, không ai có quyền ngăn cản sự ra đời của một chúng sanh. Nếu mình cắt đứt mạng sống của một chúng sanh còn phôi thai, liệu rằng mình có thoát được chăng cái tầm ảnh hưởng của Nhân và Quả, một mai khi mình ở vào vị trí của một thai noãn hay một thai nhi vừa mới tượng hình?

Nếu quả tình người Mẹ không muốn giữ đứa bé thì cũng đừng nên giết hại nó, hãy cho nó một cơ hội nhìn Đời và trao nó lại cho người nào có lòng mong mỏi một đứa con.

Như thế oan trái sẽ không xảy ra và cũng không uổng công đợi chờ tìm chỗ thác sanh của một thần thức.

Tuy biết rằng có rất nhiều lý do để khiến cho bậc làm cha mẹ từ chối một đứa con, nhưng thử hỏi, bậc làm cha mẹ có bao giờ đưa ra những lý do khi mình hành động theo bản năng dục vọng của mình chăng?

Rất mong qua bài pháp hôm nay sẽ giúp chúng sanh suy nghĩ lại và thận trọng hơn trong tất cả mọi quyết định của mình.

Phải nhớ rằng, hành động của mình làm không phải chỉ tác động trên bản thân mình, mà nó có tầm ảnh hưởng rất lớn đến kẻ khác. Đừng đợi cho đến khi cảnh huống xảy ra rồi mới nhận biết được sự sai trái của mình, khi đó đã quá muộn màng rồi!

Những kẻ sắp sửa bước vào con đường sai trái nên chậm chân lại, đắn đo, suy nghĩ thật cặn kẽ những lời Pháp này để dừng bước, tìm một giải pháp tốt đẹp, sáng suốt, phù hợp với Nhân Bản – với Oan Trái – với Nhân Quả và nhất là tạo được cho mình một sự An Bình đúng nghĩa.