KINH PHẬT THUYẾT VÔ CẤU XƯNG
Hán dịch: Đời Đường, Tam tạng Pháp sư Huyền Trang
Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh
Phẩm 14: CHÚC LỤY
Đức Phật nói với Bồ-tát Từ Thị:
–Ta đem đại pháp Chánh đẳng Bồ-đề vô thượng đã được tập hợp trong vô lượng, vô số trăm ngàn câu-chi na-do-tha kiếp giao phó cho ông. Kinh điển này được sức oai thần của chư Phật giữ gìn, được sức oai thần của chư Phật gia hộ. Sau khi Như Lai Bát-niết-bàn, trong đời ác năm trược, ông cũng phải dùng thần lực mà giữ gìn, bảo hộ kinh pháp này, đem giảng giải khắp châu Thiệm-bộ đừng để lạc mất. Vì sao? Vì vào đời vị lai, có người nam người nữ, các chúng trời, rồng, Dạ-xoa, Kiền-đạt-phược… đã trồng vô lượng căn lành thù thắng, đối với đạo quả Chánh đẳng Bồ-đề vô thượng, tâm đã thông hiểu sâu rộng, nếu họ không được nghe kinh điển này thì sẽ làm mất vô lượng lợi lạc thù thắng. Còn ai nghe kinh này chắc chắn sẽ tin thích phát tâm hy hữu, hoan hỷ cung kính lãnh thọ. Ta giao phó các thiện nam, thiện nữ ấy cho ông. Ông nên hộ niệm đừng để họ gặp chướng ngại. Khi nghe họ tu học kinh điển này, cũng nên giảng giải rộng rãi theo pháp môn mà Phật đã nói.
Từ Thị nên biết! Nói chung có hai loại tướng ấn của Bồ-tát. Thế nào là hai?
- Tướng ấn tin thích những văn từ trau chuốt.
- Tướng ấn không sơ pháp môn thâm diệu, ngược lại ngộ nhập vào tánh tướng của chúng.
Bồ-tát nào tôn trọng tin thích văn từ trau chuốt, nên biết đó là Bồ-tát mới tu học.
Bồ-tát nào đối với pháp thâm diệu không nhiễm, không chấp trước, thần thông tự tại bất tư nghì, đối với pháp môn giải thoát, kinh điển vi diệu không còn sợ sệt, sau khi nghe, thì tin hiểu, thọ trì, đọc tụng, thuộc lòng, giảng giải cho người khác, ngộ nhập đúng như thật, tinh tấn tu hành, đạt được tâm tin thích thanh tịnh xuất thế gian, nên biết đó là Bồ-tát đã tu học từ lâu.
Từ Thị nên biết! Do bốn duyên mà Bồ-tát mới tu học tự làm mình tổn thương, không thể đắc pháp nhẫn thâm diệu. Những gì là bon?
- Mới nghe kinh điển sâu xa, từ xưa chưa từng nghe thì sợ hãi, nghi ngờ, không tùy hỷ.
- Nghe rồi lại phỉ báng, khinh chê nói: Kinh điển ấy trước đây tôi chưa nghe đến, vậy ở đâu mà có.
- Thấy có thiện nam… thọ trì, giảng nói pháp môn thâm diệu ấy thì không thích gần gũi, cung kính lễ lạy.
- Sau đó thì khinh mạn, oán ghét, phỉ báng.
Do bốn duyên này mà Bồ-tát mới tu học tự làm mình tổn thương, không thể đắc pháp nhẫn thâm diệu.
Từ Thị nên biết! Lại có bốn duyên, dù Bồ-tát tin hiểu pháp môn thâm diệu ấy, nhưng vẫn tự mình làm tổn thương, không thể mau chứng pháp Nhẫn vô sinh. Những gì là bốn?
- Khinh chê Bồ-tát sơ học, mới tu tập theo hành Đại thừa.
- Khong thích chỉ dạy, giảng giải.
- Không kính trọng, tha thiết với chỗ học sâu xa, rộng lớn.
- Thích giáo hóa chúng sinh bằng tài thí thế gian, không thích pháp thí thanh tịnh xuất thế gian.
Do bốn duyên này, dù Bồ-tát tin hiểu pháp môn sâu xa, nhưng vẫn tự mình làm tổn thương, không thể mau chứng pháp Nhẫn vô sinh.
Sau khi nghe Phật dạy, Bồ-tát Từ Thị hết sức vui mừng và thưa Phật:
–Pháp của Thế Tôn rất là hy hữu! Pháp của Như Lai giảng nêu rất là vi diệu. Theo lỗi lầm của Bồ-tát mà Phật đã dạy, con sẽ xa lìa hoàn toàn. Con sẽ giữ gìn, không làm mất đại pháp Chánh đẳng Bồđề vô thượng mà Đức Như Lai đã tập hợp trong vô lượng, vô số trăm ngàn câu-chi na-do-tha kiếp. Nếu vào đời vị lai, có thiện nam hay thiện nữ nào học pháp Đại thừa, đó chính là pháp khí chân thật. Con sẽ làm cho trong tay họ có được kinh điển sâu xa ấy, sẽ cho họ có sức trí tuệ để thọ trì, đọc tụng, thuộc lòng, ghi chép cúng dường kinh này, tu hành không điên đảo cùng giảng giải cho người khác nghe.
Bạch Thế Tôn! Đời sau, với kinh này, nếu có ai nghe, tin hiểu, thọ trì, đọc tụng, thuộc lòng, tu hành không điên đảo, giảng nói cho người khác, thì nên biết đó là do sức oai thần từ sự giữ gìn gia hộ của con.
Đức Thế Tôn nói:
–Lành thay! Lành thay! Ông rất là tốt! Như Lai tùy hỷ cho ông lãnh thọ giữ gìn chánh pháp này.
Bấy giờ, tất cả chung hội trong cõi này và các Bồ-tát đến từ phương khác đều chắp tay thưa:
–Bạch Thế Tôn! Sau khi Như Lai Bát-niết-bàn, chúng con từ các thế giới phương khác cũng đến đây giữ gìn đại pháp Chánh đẳng Bồđề vô thượng mà Như Lai đã chứng đắc không cho mất, cùng đem giảng giải rộng rãi. Nếu thiện nam, thiện nữ nào tin hiểu, thọ trì, đọc tụng thuộc lòng kinh này, tu hành không điên đảo, giảng nói cho mọi người thì con sẽ hộ trì và cho họ có sức ghi nhớ để họ không gặp chướng ngại.
Khi ấy, trong chúng hội, bốn Đại Thiên vương cũng chắp tay thưa:
–Bạch Thế Tôn! Nếu ở xóm làng, thành ấp, đô thị nào lưu hành pháp môn này, chúng con cùng quyến thuộc sẽ thống lãnh quân chúng đến nơi ấy nhằm bảo hộ người nghe pháp và người nói để có thể nêu giảng, thọ trì, đọc tụng pháp môn này, làm cho trong phạm vi bốn phía cả đến một trăm du-thiện-na đều được an ổn, không có các chướng nạn nguy hiểm, không có ai rình rập làm hại.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo Tôn giả A-nan:
–Ông nên thọ trì pháp môn này, đem giảng giải cho mọi người để pháp môn ấy được lưu hành rộng khắp.
Tôn giả A-nan thưa:
–Con xin thọ trì pháp môn này. Pháp môn Như Lai đã giảng nói tên là gì và nên thọ trì như thế nào?
Đức Thế Tôn bảo:
–Pháp môn này tên là Thuyết Vô Cấu Xứng Bất Khả Tư Nghì Tự Tại Thần Biến Giải Thoát nên theo đấy mà thọ trì.
Đức Phật giảng nói kinh này xong, Bồ-tát Vô Cấu Xứng, Bồ-tát
Diệu Cát Tường, Tôn giả A-nan-đà và các Bồ-tát, các đại Thanh văn… chư Thiên, Trời, Người, A-tố-lạc… đều hoan hỷ, tín thọ, phụng hành.