Mở Trang Hiếu Hạnh

Mặc Giang

Mở Trang Hiếu Hạnh

Rằng xưa, có Mục Kiền Liên
Tu hành giác ngộ, chứng liền lục thông
“Thiên nhãn”, “Thiên nhĩ” vô cùng
“Tha tâm”, “Thần túc” thỉ chung rõ ràng
“Túc mệnh”, “Lậu tận” vô can
Đường xuôi lối ngược dọc ngang đi về
Mục Liên bèn nhớ Mẫu hề
Sinh tiền bất thiện Thanh Đề quá tay
Nghiệp báo khó tránh đọa đày
Có vay có trả mảy may không sờn
Ngẫm tình mẫu tử nào hơn
“Con không Cha Mẹ như đờn đứt dây”
Nhà không nóc, cột không cây
Làm sao con trẻ có ngày lớn lên
Công cha nghĩa mẹ đáp đền
Con hiền cháu thảo chớ quên Ân này
Một Ân, còn khó trả thay
Bốn Ân sâu nặng cao dày dễ đâu
Suốt đời tận tụy cơ cầu
Trăm năm trọn kiếp khấu đầu đền ơn
Ngàn năm chưa thấm sắt son
Muôn năm chưa cạn dấu mòn nghĩa ân
Chứ đâu tính tháng tính năm
Tính hơn tính thiệt nay thăm mai về
Đứa này miệng nói môi trề
Đứa kia lẩm bẩm não nề Song Thân
Đức Phật chỉ dạy ân cần
Một trong bốn tội, sẵn phần ngục ty
Đức Phật chỉ dạy chi ly
Làm con bất hiếu không gì tội hơn
Rằng xưa, Mục Tử ấn son
Tìm đường cứu Mẹ, lòng con mới đành
Dù cho vượt thấu trời xanh
Lao vào địa ngục tơ mành cho ra
Dù cho vạn thể thiên hà
Vô cùng thế giới hằng sa tinh cầu
Mẹ ơi Mẹ ở nơi đâu
Con đi tìm Mẹ dãi dầu ra sao
Mẹ ơi Mẹ ở nơi nào
Con thương nhớ Mẹ nát nhàu tâm can
Núi cao đèo cả không màng
Sông sâu biển rộng không can hệ gì
Dù cho tận ngục A Tỳ
Hay Vô Gián ngục, chẳng suy suyển lòng
Dù con xuống biển tát sông
Lên non đội núi, vượt vòng sơn khê
Dù con vào cuối bờ mê
Tận cùng bến mộng Tam Đồ phù sinh
Quyết tìm cho được Mẹ mình
Tận mắt nhìn thấy bóng hình Mẫu thân
Rằng xưa, Mục Tử đền ân
Đền như thế ấy cổ kim mấy người
Mục Liên, chỉ một mà thôi
Mở Trang Hiếu Hạnh cho người trần gian
Một trong muôn pháp Đạo Vàng
Vu Lan Thắng Hội đàn tràng báo ân
Không những báo hiếu Song Thân
Cửu huyền Thất Tổ thân sơ đều nhờ
Cứu tế đến cả Tam Đồ
Ba đường, sáu nẻo dại khờ ngóng trông
Siêu thăng chiến sĩ trận vong
Đồng bào tử nạn, chết oan, cừu thù
Chết sông, chết biển, chết bờ
Chết rừng, chết núi, chết hồ, chết ao
Chết trôi bốn biển ba đào
Thiên tai, nhân họa, binh đao, chiến trường
Chết vì tao loạn nhiểu nhương
Chết vì thống hận yêu thương não tình
Chết từ tấm bé sơ sinh
Chết trăm tuổi hạc thân hình xác xơ
Vu Lan Thắng Hội đều nhờ
Độ tận rốt ráo đến bờ Lạc Bang
Không còn « địa ngục », « Thiên đàng »
Không còn âm phủ, suối vàng điêu linh
Không còn có một chúng sinh
Trần lao nghiệp cảnh bặt hình mới thôi
Rằng xưa, Liên Tử một đời
Mở Trang Hiếu Hạnh muôn đời noi gương
Rằng xưa, Liên Tử chơn phương
Mở Trang Hiếu Hạnh muôn phương tôn thờ
Rằng xưa, Liên Tử huyền cơ
Mở Trang Hiếu Hạnh, tam đồ dung thông
Rằng xưa, Liên Tử một thân
Mở Trang Hiếu Hạnh, thù ân đáp đền
Thuyền từ Bát Nhã thênh thênh
Ba đường sáu nẻo ai quên lối về
Về đây, bỉ ngạn đề huề
Nhà xưa rộng mở, bỏ bê lâu rồi
Về đây, Sen Quý lên ngôi
Trùng trùng Hoa Tạng tuyệt vời pháp vương
Về đây, lãng tử cùng đường
Phiêu du quán trọ nghê thường trầm luân
Mượn duyên Báo Hiếu Mẫu Thân
Mở trang Diệu Pháp ân cần độ sanh
Chư Phật tam thế đăng trình
Mười phương ba cõi chúng sinh đều nhờ
Vu Lan Thắng Hội huyền cơ
Vu Lan Thắng Hội mượn cờ thế thôi
Cảm ơn Mục Tử ai ơi
Kiền Liên Hiếu Hạnh thời thời noi gương
Cảm ơn Tôn Giả kính thương
Mở Trang Hiếu Hạnh dẫn đường Thù Ân
Cảm ơn Tôn Giả cơ cần
Mở Trang Hiếu Hạnh Vu Lan nhiệm mầu
Cảm ơn Tôn Giả thâm sâu
Ngàn phương muôn hướng khấu đầu khắc ghi
Đạo Vàng là Đạo Từ Bi
Đạo Vàng là Đạo Vô Nghì thanh lương
Đạo Vàng là Đạo Pháp Vương
Vô Thượng Chánh Giác Chơn Thường Siêu Nhiên
Đạo Vàng là Đạo diệu huyền
Năm châu bốn biển mọi miền đồng quy
« Độc tôn », chỉ Đạo Từ Bi
« Thiên thượng, thiên hạ », vô nghì Pháp Vương
Chúng con xin nguyện tỏ tường
Hoằng chuyển diệu pháp trường tồn thế gian
Chúng con xin nhớ rõ ràng
Hoằng xoay diệu pháp Đạo Vàng muôn phương
Chúng con xin nguyện lên đường
Đáp đền Ân trọng Pháp Vương muôn loài
Vu Lan Thắng Hội ai ơi
Mở Trang Hiếu Hạnh tuyệt vời Mục Liên
Vu Lan Thắng Hội linh thiêng
Mở Trang Hiếu Hạnh uyên nguyên muôn đời
Chắp tay hàm tiếu hoa cười
Vô Ưu thọ hạ, thời thời Pháp Thân
Chắp tay ngưỡng phục thù ân
Pháp vương, pháp vũ, pháp vân nhiệm mầu
Chắp tay lễ tạ khấu đầu
Truyền trao, chuyển tiếp phổ châu Ta Bà
Nam Mô Phật Tổ Thích Ca
Mở Trang Hiếu Hạnh về nhà Như Lai
Nam Mô Từ Phụ Ân Sư
Mở Trang Hiếu Hạnh “hữu-dư” đều thành
Nam Mô Đức Phật Cha Lành
Mở Trang Hiếu Hạnh, chúng sanh soi đường
Nam Mô Đức Phật Pháp Vương
Thích Ca Giáo Chủ Thế Tôn Ta Bà
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca
Nam Mô Từ Phụ Thích Già Mâu Ni
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Tháng 6 – 2010

Thông Điệp Vu Lan

Thắng Hội Vu Lan nhớ Mẹ hiền
Noi gương hiếu hạnh Mục Kiền Liên
Thanh trai lễ vật lòng tha thiết
Nguyện Đức Từ Bi cứu đảo huyền

Ngày xưa, Mục Tử xuống A Tỳ
Tìm Mẹ muôn vàn khó quá đi
Bao ải Ma Vương cùng ngạ quỷ
Khóc òa thấy Mẹ, vỡ sầu bi

Dâng cơm cho Mẹ, bốc thành than
Nước uống dâng lên, biến lửa hồng
Cũi sắt, hầm chông đày đọa Mẹ
Mục Liên cùng tử khóc như rông

Vội về ngưỡng bạch Đức Như Lai
Sự thể trầm kha thống khổ dài
Vừa Mẹ, vừa sinh linh vạn loại
Làm sao giải cứu khỏi tuyền đài

Đức Phật từ tôn tế độ ban
Giải bày, mở Thắng Hội Vu Lan
Thập phương Tam Bảo đồng gia bị
Chứ một mình Ông, đâu dễ dàng

Còn nay, thiết lễ Hội Vu Lan
Dễ quá, đơn sơ, thật nhẹ nhàng
Dâng tấm lòng thành, nguyện chí thiết
Mười phương Chư Phật nhủ từ ân

Có sao cúng vậy đừng cầu kỳ
Quan trọng, chân thành đúng lễ nghi
Gìn giữ thân tâm, sạch nghiệp báo
Phật cười hoan hỷ, đừng lo chi

Ta cứu sinh linh, độ vạn loài
Hằng hà sa số chúng sinh thôi
Trầm luân sáu nẻo, ba đường dữ
Phật ái chúng sinh, mẫu ái hoài

Hằng năm, mỗi Lễ Hội Vu Lan
Đệ tử trang nghiêm và nhẹ nhàng
Im lặng, nói năng, như chánh pháp
Ngày Rằm Tháng Bảy kết Đàn Tràng

Vu Lan, như mở Hội Liên Hoa
Bát Nhã thanh lương chuyển tới bờ
Biển khổ hồi đầu đăng bỉ ngạn
Hàm linh cửu hữu thoát trầm mê

Vu Lan, như mở Hội Liên Trì
Ao báu, sen vàng, ngát Đức Bi
Cửu phẩm đồng đăng, thơm giải thoát
Phật ân vô lượng, nói vô nghì

Vu Lan, như Mở Hội trần gian
Nhân thế bình tâm dưới Đạo Vàng
Phước huệ song tu tiêu nghiệp dĩ
Vượt qua thế giới của ba ngàn

Trung Nguyên Tháng Bảy Hội Vu Lan
Gìn giữ, truyền lưu mãi thế gian
Vận chuyển Ba Thừa dung Nhị Đế
Tam đồ, bát nạn, hết lầm than

Nào phải cứu riêng chỉ Mẹ hiền
Hiểu sai chánh pháp, Phật oan khiên
Phật đâu có nói, dành riêng Mẹ
Phật dạy : Vu Lan giải đảo huyền

Giải cứu chúng sinh nghiệp nặng nề
Vô minh nên mới ngập si mê
Ăn năn sám hối tiêu phiền lụy
Tịnh Độ hiện tiền, hết khổ nghe

Thông Điệp Vu Lan, đã được ban
Bảy hàng đệ tử hãy hân hoan
Chân thành đón nhận truyền lưu mãi
Thắng Hội Vu Lan rợp Đạo Vàng

Thông Điệp Vu Lan, đã được tuyên
Muôn đời gìn giữ thật an nhiên
Noi gương Hiếu Hạnh Mục Liên Tử
Công đức tròn đầy, chớ đảo điên

Thông Điệp Vu Lan, đã giải bày
Từ thời Đức Phật đến hôm nay
Ngàn sau cũng chẳng sai ly tất
Sen quý thơm hương tỏa bảo đài

Hàng hàng đệ tử chắp tay hoa
Nguyện Đức Từ Nghiêm ngự bửu tòa
Gia hộ chúng con đường Tứ Thánh
Và đường Bát Đạo phổ châu sa

Hàng hàng đệ tử chấp tay quỳ
Thông Điệp Vu Lan, diệu đức bi
Thắng Hội Vu Lan, diệu đức trí
Phật ân vô lượng, quả vô nghì.

Tháng 6 – 2010

Noi gương Đức Mục Kiền Liên

Nam Mô Bồ Tát Mục Kiền Liên
Sáng soi con đường hiếu hạnh
Đáp đền công đức Mẹ Cha
Cũng vì con cháu oan gia
Đọa đày, lầm than, thống khổ
Kính lạy Bồ Tát Mục Kiền Liên
Thập đại, thần thông đệ nhứt
Sau khi tu hành chứng đắc
Dõi soi, tìm kiếm Mẹ già
Không ngờ A Tỳ địa ngục
Thanh Đề đền tội can qua
Mẹ ơi Mẹ ơi ! Mẹ ơi Mẹ ơi !
Cơm đà đã biến thành than
Lòng con đau xót vô vàn
Hầm chông, còn thêm chảo lửa
Ruột cào, tim thắt, nát tan
Vội về bạch Phật Như Lai
Mẹ con thống khổ tuyền đài
Xin Ngài tầm phương giải cứu
Phật rằng, Pháp Hội Vu Lan
Kính lạy Bồ Tát Mục Kiền Liên
Chúng con, nhất nhất noi gương
Đền ơn dưỡng dục song đường
Núi cao, sông sâu, biển cả
Công Cha nghĩa Mẹ, tình thương
Kính lạy Bồ Tát Mục Kiền Liên
Chúng con, lớp lớp hàng hàng
Thành tâm thiết lễ đàn tràng
Nguyện Phật mười phương minh chứng
Cúng dường Pháp Hội Vu Lan
Cúng dường Pháp Hội Vu Lan
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tháng 8-2006

Xưng tán Tôn Giả Mục Kiền Liên

(Thần thông đệ nhất)

Kính lạy Tôn Giả Mục Kiền Liên
Ngài và Ngài Xá Lợi là hai vị đầu tiên
Phò hai bên tả hữu mỗi bước đi Từ Phụ
Trừ những khi lên đường hoằng giáo hóa duyên

Chính hai Ngài là bạn tuyệt thế thâm giao từ trước
Khi xuất gia là những bậc thượng thủ đứng đầu
Một Trí Tuệ, một Thần Thông, vô ngại, nhiệm mầu
Cùng gánh vác, cùng tuyên dương chánh pháp

Biến hóa vô biên vô cùng trong tích tắc
Trên thì lên đến cõi Phật Tự Tại Vương
Dưới thì thông đến địa ngục A Tỳ
Cảm hóa thế nhân, nhiếp phục tà ma, ác quỷ

Nhưng nghiệt ngã chánh tà, hai con đường đố kỵ
Xác thân Ngài đành tan nát banh thây
Dùng thần thông, có thể thoát phen này
Vì duyên nghiệp, có thân thì phải trả

Chữ vô thường, thế thôi, có chi lạ
Chữ chơn thường mới chơn đế thường chơn
Ngài vong thân vì chánh pháp hoằng dương
Tranh bất tuyệt, kính lạy Ngài Mục Liên Tôn Giả.

Tháng 9-2006


Hành trình Quê Mẹ

Ta thực hiện cuộc hành trình Quê Mẹ
Đi từ Cà Mau tới ải Nam Quan
Đi từ Trường Sơn cho tới biển Đông
Để thắm đượm mặn nồng tình non nghĩa nước

Thăm Cổ Loa, nhớ năm ngàn năm trước
Đức Hùng Vương sắc ấn dựng cơ đồ
Nước Văn Lang từ ngày ấy thắm tô
Dòng lịch sử chuyển trao từng thế hệ

Về Hà Nội, nhớ Thăng Long hoài cổ
Đất trời Nam lẫm liệt giống da vàng
Ba mươi sáu phố phường, bao vết tích âm vang
Khí Lạc Hồng xát xây hồn xâm, thực

Thăm Miền Trung, núi cao, biển rộng, đất hẹp
Cho địa linh, nhân kiệt, trí dũng thượng thừa
Phong sương tuế nguyệt, mưa dãi gió lùa
Để Cố Đô, kinh kỳ cùng sông Hương núi Ngự

Bóng thời gian, đâu là Châu Ô Châu Lý
Huyền Trân ơi, công chúa điệu ru « Hời »
Cảm ơn người, sao khuất, nhớ trăng soi
Bình Bắc, yên Nam, tận Cà Mau mở cõi

Vào Sài Gòn, nhớ ba trăm năm cũ
Gia Định Thành, trấn thủ vững biên cương
Ta bước chân đi, nhớ phố nhớ phường
Bóng thành đô vương chiều dài kỷ niệm

Bến Bạch Đằng sóng đêm buồn im tiếng
Đèn pha màu sương gió phủ đường đi
Quá khứ qua, ta muốn khép bờ mi
Đêm dài quá, nhìn trăng sao nhắn gởi

Vào Miền Nam, đất bạt ngàn, chim bay mỏi cánh
Cửu Long giang, chín cửa rạng trời đông
Đất chạy tới đâu, giáp lạch liền sông
Tới Cà Mau chuỗi dài ra biển cả

Dừng chân lại, thăm Hà Tiên, Rạch Giá
Cuộc hành trình xuyên đất mẹ thân yêu
Càng nhớ thương hai tiếng nhiễu điều
Và câu ca dao một giàn bầu bí

Miền Bắc, cái nôi thuở dựng cờ lập quốc
Miền Trung, vượt hoành sơn, vạn đại dung thân
Miền Nam, mảnh dư đồ chữ « S » tương lân
Là sông núi, là hồn thiêng dân tộc

Vật đổi sao dời, Việt Nam bất diệt
Núi lở cát bồi, đất nước thiên thu
Hỡi quê hương gấm vóc của ta ơi
Cao tiếng gọi cùng quê hương muôn thuở.

Tháng 3 – 2009

Đi giữa lòng Đất Mẹ

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tiếng hát ầu ơ
Ngay từ cái thuở ban sơ
Thơm thơm đôi dòng sữa mẹ

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tiếng hát bên sông
Mạ non xanh mởn ruộng đồng
Lúa vàng mơn man gió nắng

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe tác nước dưới trăng
Tiếng chày giã gạo đưa nhanh
Tình quê thơm hương đồng nội

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Chim Hồng bay cuối trời quê
Chim Lạc bay xa chưa về
Trơ vơ nguồn xưa tổ ấm

Tiếng Mẹ thì thầm sâu lắng
Con tôi biền biệt nơi đâu
Tiếng Cha trầm ngâm nằng nặng
Cơ đồ bãi biển nương dâu

Trường Sơn bạc màu đỉnh núi
Biển Đông trắng dã trùng khơi
Bãi cát dập vùi gió bụi
Bờ lau xơ xác tơi bời

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Vẳng nghe núi gọi nhớ rừng
Biển xa sông dài ngóng đợi
Gừng cay muối mặn rưng rưng

Ta đi giữa lòng Đất Mẹ
Đất Mẹ vỗ về ta đi
Bụi trần phong sương mấy độ
Trầm kha mưa gió kinh kỳ.

Tháng 4 – 2009

Đóa Hoa Hiếu Hạnh

Một bông hồng xin dâng Mẹ
Một bông hồng xin dâng Cha
Đền ơn hiếu hạnh những là thấm đâu
Công Cha phải nhớ làm đầu
Nghĩa Mẹ phải nhớ là câu trau mình
Song Đường một đóa nguyên trinh
Không hoa nào cõi phù sinh sánh bằng
Công Cha nghĩa Mẹ nặng oằn
Đền ơn hiếu hạnh không ngằn mé đâu
Một bông hồng xin dâng Mẹ
Một bông hồng tưởng nhớ Cha
Không bông nào cõi ta bà
Thiêng liêng cao quý như hoa song đường
Mẹ, cho tiếng nói tình thương
Cha, cho nghị lực trên đường trần gian
Hoa hồng cho Mẹ em mang
Mỗi khi ấm lạnh dọc ngang đi về
Cho Cha, anh gánh sơn khê
Gánh sông gánh núi ước thề trĩu vai
Hoa hồng cho Mẹ em cài
Thương yêu dịu ngọt phương đài thơm hương
Cho Cha, anh bước lên đường
Dấn thân phụng hiến can trường không pha
Một bông hồng, nhờ đức Mẹ
Một bông hồng, nhờ ơn Cha
Đáp đền, không tiếng kêu ca
Hiếu hạnh, không tiếng xót xa so bì
Đừng để Mẹ ứa vành mi
Tóc Cha bạc trắng tư nghì vì ai
Chắp tay nâng đóa hoa cài
Con hiền cháu thảo kề vai chung lòng
Vườn hồng xin mãi trổ bông
Đóa hoa Hiếu Hạnh vun trồng tháng năm.

Tháng 8 – 2009

Hai sắc Bông Hồng

  Bông hồng cài áo nâng niu
Tình thương của mẹ yêu kiều ngàn sao
Bông trắng lành lạnh nao nao
Tìm hình bóng mẹ chiêm bao đêm dài
Bông hồng một đóa em cài
Mẹ hiền muôn thuở kết đài thiên thư
Bông trắng ngấn lệ đã dư
Mỗi khi nhớ lại mắt mờ hoen mi
Bông hồng diễm hạnh quá đi
Là cao quý nhất những gì trần gian
Bông trắng mây ngủ trên ngàn
Mây sa đỉnh núi mây choàng biển xa
Bông hồng nồng ấm mái nhà
Thơm thơm nếp một ngọt ngào ba hương
Bông trắng đếm bước vô thường
Hợp tan sóng vỗ trên đường phù sinh
Bông hồng một đóa xinh xinh
Bàn tay em nắm ấm tình mẫu thân
Bông trắng mưa Sở mây Tần
Giọt tan thôi nhé phù vân làm gì
Bông hồng hai sắc thầm thì
Màu hoa tự thể ai vì cho ai
Hồng thời nâng cánh hoa cài
Trắng thời áo đã sờn vai lâu rồi
Hồng thời mỉm nụ trên môi
Trắng thời băng lạnh suốt đời thế thôi.

Tháng 8 – 2009


Một Đóa Trắng – Hồng

Một đóa trắng – hồng vạn mến thương
Cho ai còn diễm phúc nghiêm đường
Cho ai thấm lạnh thềm băng giá
Ân nghĩa sinh thành sao trả xong

Thân này con có nhớ ơn Cha
Chín tháng cưu mang, Mẹ ấy mà
Đến cả cuộc đời, dày áo não
Trắng – hồng một đóa nghĩa sâu xa

Đừng ai để Mẹ mắt sầu vương
Mái trắng của cha đẫm gió sương
Đeo đẳng cỗi cằn vì khổ nhọc
Cho con từng bước giữa muôn đường

Sinh, khó vô vàn, dưỡng, khó hơn
Đá kia, nước chảy còn hao mòn
Huống chi, thân thể của Cha Mẹ
Là thịt, là da, có biết không

Đừng để một mai hối hận lòng
Ngọn đèn vụt tắt, thế là xong
Trắng – hồng cài áo còn chi nữa
Mây trả phù vân, nước trả sông

Trân trọng nâng niu đóa trắng hồng
Sâu hơn biển rộng, cao hơn non
Nặng hơn đeo đá, leo đồi dốc
Muôn một đáp đền chưa hẳn xong

Đừng cứ cân đo, đếm một hai
Đẩy đưa nặng nhẹ, chén khua hoài
Mẹ Cha sầu muộn, sao không biết
Đợi chết, lu loa, sương nắng mai

Tôi không dám viết cho em đâu
Cả chị lẫn anh cũng lớn rồi
Tôi viết cho tôi từ thuở ấy
Trắng hồng một đóa gởi thiên thu.

Tháng 8 – 2009

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh, Hội Vu Lan
Khắp chốn thiền môn mở đạo tràng
Trên thấu thiên đường, dưới địa ngục
Lời kinh tiếng kệ vọng ngân vang

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh nhớ thâm ân
Ân Mẹ, ân Cha, ân nghĩa nhân
Cộng lại, lũy thừa, thêm cấp số
May ra, đền đáp một muôn phần

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại thương thưong
Sinh tử băng ngang khuất nẻo đường
Hoa trắng đã mòn trên chiếc áo
Bờ mi nằng nặng Đấng Song Đường

Từ ấy, trong tôi hết đóa hồng
Nhìn người cài áo, thoáng xa trông
Đáp đền đâu nữa ân cha mẹ
Xin chắp tay hoa, chạnh nhớ lòng

Khói hương trầm tỏa nguyện chân thành
Chư Phật đồng giao cảm chứng minh
Tế độ bi lân tròn hiếu hạnh
Con hiền cháu thảo vẹn ân tình

Hết đóa hồng tươi, trắng cũng phai
Chắp tay xin nhận cánh hoa cài
Giọt khô khơi động vành mi khép
Xin hỏi thiên thu bóng đổ dài

Mừng ai diễm phúc đóa hoa hồng
Chia sẻ cùng ai hoa trắng bông
Không những trắng hồng trên chiếc áo
Mà thương nhớ mãi nghĩa thù ân

Noi gương hiếu hạnh Mục Kiền Liên
Thắng Hội Vu Lan giải đảo huyền
Cứu khổ hàm linh đăng bỉ ngạn

Quê Cha – Đất Mẹ

Quê Cha ngàn dặm mù khơi
Đất Mẹ vạn lý một đời chia xa
Thương non, ôm ấp mái nhà
Nhớ núi, sầu mộng sơn hà chờ ai
Thương sông, con nước chảy dài
Nhớ biển, sóng vỗ miệt mài trùng dương
Ra đi, vạn lý mù sương
Rong rêu in bóng dặm đường phân ly
Nhớ xưa, mấy thuở kinh kỳ
Mà nay cũng lắm tư nghì hồn đau
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ ruột đau chín chiều”
Đêm đêm mở cửa tịch liêu
Quê Cha hun hút quạnh hiu cuối trời
Nhớ non, mượn gió gởi lời
Thương núi, nhờ cánh chim trời bay xa
Nhớ sông, một bến quê nhà
Thương biển, kéo cát muốn tà bờ lau
Năm năm, da thấm thịt thau
Mười năm, tóc trắng đổi màu phong sương
Hai mươi năm, những tơ vương
Ba mươi năm, lắm đoạn trường tư lương
Nên nghe hai tiếng quê hương
Xát xây cát đá, bãi nương rêm mình
Vọng vang hai tiếng quê mình
Nhòa trong ký ức bóng hình chìm sâu
Quê Cha đất Mẹ tinh sầu.

Tháng 3 – 2009
TNT Mặc Giang
Ân Phụ Mẫu Tiên Rồng

Bông hồng hiếu hạnh thiêng liêng
Lành thay, con cháu thảo hiền nhớ ân
Mẹ Cha, công đức song thân
Ông Bà, dòng họ gốc phần thâm sâu
Băng qua vạn lý nhịp cầu
Dâng lên Tiên Tổ khởi đầu sơ khai
Hùng Vương quốc phụ phương đài
Âu Cơ quốc mẫu ươm ngai Lạc Hồng
Ngàn năm văn hiến núi sông
An nhiên tọa thị giống dòng Việt Nam
Bông hồng hai sắc cưu mang
Cho anh cho chị lên đàng đắp xây
Cho em nâng cánh hoa nầy
Tin yêu sức sống đong đầy trong tim
Ân Cha nghĩa Mẹ đáp đền
Ân Tiên ân Tổ thênh thênh đất trời
Cùng nhau phụng hiến suốt đời
Băng đèo vượt núi không lời thở than
Dù cho đổi cả trần gian
Ân kia vời vợi muôn ngàn thấm sâu
Dù cho bãi biển nương dâu
Ân kia giữ mãi trong đầu nhớ nghe.

Tháng 11 – 2009
TNT Mặc Giang

Từ tạ Song Đường

Tiếng Ơn Cha, lung linh hồn Núi Thái
Tiếng Nghĩa Mẹ, rào rạc nước Biển Đông
Mà nghe sóng vỗ trong lòng
Leo đồi gió hú buồn trông đỉnh đèo
Rong rêu tựa vách cheo leo
Ngàn năm sương lạnh eo sèo bèo mây
Ta mang một tấm thân nầy
Ơn cha nghĩa mẹ đong đầy tình thâm
Sau hè rau húng rau răm
Bên hông rau đắng trước thềm rau cay
Đầu đường đan kín cỏ may
Bước quanh lối ngõ gió lay bụi mờ
Đếm trong từng tiếng đơn cô
Gõ lên cung nhịp dại khờ hồn đau
Quê nghèo trắng mấy mùa cau
Xác xơ gốc rạ sắc màu tầm không
Ra rừng nhặt lá diêu bông
Lên non tát biển xuống sông bắt còng
Tiếng Ơn Cha, giọt mồ hôi muối mặn
Tiếng Nghĩa Mẹ, lệ khép mắt sầu vương
Đếm trong vụn vỡ tình thương
Chôn trong tim thẳm trên đường từ ly
Đầu cầu Ái Tử thầm thì
Cuối sông nước chảy một đi vạn lìa
Nghĩa trang mờ khói mộ bia
Gắn trên giá lạnh đổ về tịch liêu
Còn đâu mà nói chín chiều
Ngõ sau cửa trước tiêu điều hợp tan
Vọng khua tiếng nói muộn màng
Song Đường từ tạ gió ngàn bay bay.

Tháng 3 – 2010
TNT Mặc Giang

Cánh Hoa dâng Cha Mẹ

Cánh hoa này xin kính dâng ơn cha
Cánh hoa kia xin tôn thờ đức mẹ
Chốn linh thiêng mẹ cha thầm nói khẽ
Cõi dương trần tội nghiệp đứa con tôi

Cánh hoa này xin tưởng nhớ ơn cha
Cánh hoa kia xin nâng niu đức mẹ
Cha mẹ ơi, đừng giận hờn con nhé
Đến muôn đời con đền đáp thâm ân

Nghĩa cù lao, một đời xin ghi nhớ
Đức hy sinh, trọn kiếp xin tôn thờ
Dòng tử sinh nhịp sóng vỗ hai bờ
Con đi mãi trên hành trình cô lữ

Nhớ ơn cha, xin tạc lòng một chữ
Nhớ đức mẹ, xin khắc dạ một câu
Vũ trụ kia vô lượng số tinh cầu
Không chứa hết Đấng Song Đường cao cả

Mùi gạo thơm nghe lâng lâng gốc rạ
Mùi lúa chín thấy mạ lúc còn xanh
Cánh đồng vàng thơm trúc biếc tre xanh
Cho quê hương đượm tình thương sức sống

Cánh hoa này xin tôn thờ đức mẹ
Cánh hoa kia xin kính ngưỡng ơn cha
Bóng hoàng hôn ấp ủ lúc chiều tà
Để chan chứa nỗi niềm khi đêm xuống

Cánh hoa này xin tôn thờ đức mẹ
Cánh hoa kia xin kính ngưỡng ơn cha
Đức cù lao muôn thuở vẫn không pha
Như sóng nước Biển Đông khua Núi Thái.

Tháng 4 – 2010
TNT Mặc Giang

Đất Tổ, Quê Cha

Đất Tổ Quê Cha năm ngàn năm dựng nước
Hy sinh chồng chất thành núi thành sông
Tử sĩ đắp xây thành ruộng thành đồng
Viết trang sử huy hoàng cho tổ quốc

Đất Tổ Quê Cha, tô bồi từng tấc đất
Là mồ hôi, là nước mắt bi hùng
Là thịt da, là xương máu cha ông
Thành quê hương ba miền Nam Trung Bắc

Ôi Cổ Loa, Thăng Long ngàn xưa
Ôi Tây Đô, Đông Đô ngàn mây
Huế, Sài Gòn, Hà Nội hôm nay
Tim trong tim, lòng bên lòng, tay trong tay

Ôi Hùng Vương Văn Lang thiết tha
Ôi Mê Linh, Lam Sơn, Đống Đa
Nước Việt Nam một dãi sơn hà
Anh chị em, Bắc Nam Trung, chung một nhà

Ta bước chân đi, nghe tiếng rung tình tự
Ta bước chân đi, nghe lệ sử chưa nhòa
Đất nước này, non sông này, gìn giữ điểm tô
Quê hương này, non nước này, là sông là núi

Ta bước chân đi, mắt cha già ngóng đợi
Ta bước chân đi, mắt mẹ già chờ trông
Anh em ta, chị em ta, trên dưới một lòng
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng, là núi là sông
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng, Nam Bắc Trung
Giống Lạc Hồng, của Tiên Rồng nước Việt Nam.

Tháng 4 – 2010
Mặc Giang

Gia tài của Mẹ

Gia tài của Mẹ năm ngàn năm
Đâu phải riêng ai thủ đắc giành
Ngất ngưỡng lâu đài ngồi bảnh chọe
Mắt cười ti hí nói nhăn răng

Năm mươi thế kỷ mọi tiền nhân
Xương máu hy sinh đều góp phần
Sức lực tinh ba đều cống hiến
Mới thành của nước của nhân dân

Dân tộc Việt Nam đều có quyền
Cái quyền tối thượng, quyền thiêng liêng
Kề vai gánh vác chung nhau hưởng
Không có một ai làm của riêng

Gia tài của Mẹ tự ngàn xưa
Để lại cháu con cùng kế thừa
Tiếp tục tài bồi và bảo vệ
Người người dân Việt biết hay chưa

Một mảnh dư đồ nước Việt Nam
Ai mang máu mủ giống da vàng
Ai mang huyết thống dòng Hồng Lạc
Không thể nhượng quyền không bán buôn

Vùng biển vùng trời hay ngoại biên
Đồng bằng rừng núi hay Cao Nguyên
Thượng Du xuống tận Trung Du nữa
Bất cứ nơi đâu cũng nối liền

Không ngoại nhập và không ngoại lai
Không nô lệ hóa, không mang hai
Nước ta ta giữ, dân ta sống
Thà chết còn hơn phải đọa đày

Thế thế tiền nhân đã thế rồi
Ngàn năm văn hiến máu xương rơi
Đan thanh vết sử liền tro cốt
Thế hệ chúng ta cũng thế thôi

Nước yên thời sống trong yên bình
Nước biến nếu cần quyết chiến chinh
Kim cổ xưa nay đều đã thế
Không ai trí trá hưởng riêng mình

Gia tài của Mẹ Việt Nam ơi
Dị khẩu đồng âm cùng một lời
Khác miệng đồng lòng chung chí hướng
Việt Nam bền vững đến muôn đời.

Tháng 4 – 2010
Mặc Giang

 Hoa Trắng thiên thu

Cài Hoa Trắng, Ơn Hùng Vương Quốc Phụ
Khai dựng cờ mở nước hiệu Văn Lang
Cho đến nay nền Văn hiến năm ngàn
Còn tiếp tục truyền lưu và sống mãi

Cài Hoa Trắng, Ơn Âu Cơ Quốc Mẫu
Tiên trên cao mang một bọc trăm con
Từ đó khởi đi dòng giống Lạc Hồng
Tọa thị tại đất trời Nam sừng sững

Cài Hoa Trắng, ta tôn thờ Đức Mẹ
Thét Biển Đông rào rạt hát trùng dương
Ta xin mang tình thương Mẹ lên đường
Xây tươi đẹp cho sông dài biển rộng

Cài Hoa Trắng, ta lên đầu quan ải
Hỏi Trường Sơn, núi Thái cao đến đâu
Ơn của Cha, ta xin chất trên đầu
Tôn thờ mãi và không hề phản bội

Cài Hoa Trắng, ta mang hồn sông núi
Da thịt này, chỉ xin trả quê hương
Chứ không băng ngang, đánh đổ giữa đường
Dù bất cứ thế thời, hay cuồng vong thác loạn

Cài Hoa Trắng, ta mang hồn Tiên Tổ
Giống Lạc Hồng huyết thống năm ngàn năm
Ta luyện tôi những đức tính tinh anh
Bước dõng dạc và ngẩng đầu đi tới

Cài Hoa Trắng, ta đến bàn thờ Tổ Quốc
Nguyện trắng trong, thanh bạch đức trung trinh
Nguyện cho quê hương non nước quê mình
Không phản bội những gì Tổ Tiên để lại

Cài Hoa Trắng, ta xin cài mãi mãi
Cài một lần, và cài đến thiên thu
Việt Nam ta, định phận sẵn thế ư
Trắng, cho toát cả thiên hà vũ trụ

Cài Hoa Trắng, ta nhớ Cha Hồng Lạc
Và ta mang công đức Mẹ Âu Cơ
Con cháu Hùng Vương mãi mãi tôn thờ
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng nước Việt Nam.

Tháng 6 – 2010
Mặc Giang

Mẹ, tặng phẩm duy nhất cuộc đời

Bông Hồng cài áo em mang
Em còn có mẹ với ngàn yêu thương
Lối đi tình mẹ vấn vương
Lối về tình mẹ bên nương ráng chiều
Bông Hồng cài áo nâng niu
Em còn có mẹ yêu kiều trần gian
Thương em từng bước trên đàng
Cho em từng bước dọc ngang đi về
Bông Hồng cài áo mân mê
Em còn có Mẹ vỗ về vĩnh nhiên
Chỉ cần mẹ động tay tiên
Là em tan hết muộn phiền trần ai
Mẹ chưa kịp tiếng thở dài
Là em an ổn phương đài phù sinh
Bông Hồng cài áo xinh xinh
Vẽ lên dấu ngọc bóng hình mẹ yêu
Cho em nhẹ bước cầu kiều
Phần sáng có sẵn, cơm chiều chờ trông
Đóa Hồng cài áo thơm bông
Đông thời hết lạnh, hạ nồng hết oi
Thu về không tím lá rơi
Xuân sang đợi sẵn nụ cười tinh anh
Bông Hồng cài áo trong lành
Em còn có mẹ bao quanh mẫu từ
Đẹp hơn vạn thể thiên thư
Cho em nhận diện thật hư phiêu bồng
Em ơi trân quý Hoa Hồng
Vừa cài trên áo là lòng mẹ yêu
Em ơi gìn giữ nâng niu
Cầu mong cho Mẹ bóng chiều chậm qua
Em nên ấu yếm thiết tha
Tóc Mẹ chậm trắng, thịt da chậm mồi
Mẹ là tặng phẩm tuyệt vời
Một lần duy nhất trong đời mà thôi
Mẹ là tặng phẩm tinh khôi
Cầu cho Mẹ sống suốt đời bên em.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Vu Lan, Cha có buồn không ?

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh Hội Vu Lan
Thường nhắc nghĩa ân đức Mẹ hiền
Thỉnh thoảng mới nêu tình Phụ Tử
Làm Cha, xin hỏi có buồn không ?

« Ba năm bồng ẵm cảm ơn Cha »
Trụ cột nắng mưa đỡ cửa nhà
Tuế nguyệt phong sương dày gió bụi
Ngoài bình thiên hạ, trong yên gia

Gót đỏ như son cho cháu con
Thau chì cát đá chẳng hao mòn
Đội trời đạp đất nhồi sinh lực
Nào có nghĩa gì tiếng cảm ơn

Nam giới, vẫy vùng chí dọc ngang
Nam nhi chi chí phỉ anh hùng
Tiểu nhân, tục tử làm sao sánh
Vô số chim muông có đại bàng

Cánh Bằng bay bổng khắp trời mây
Vùng vẫy bốn phương thỏa chí này
Dẫu có bào mòn thân rũ cánh
Làm trai như thế mới nên trai

Thế thì, trong Lễ Hội Vu Lan
Đồng cảm tương lân thật nhẹ nhàng
Việc khó có phần ta gánh vác
Ra tay bất vụ mới thi ân

Phụ thân nghiêm nghị Đấng Song Đường
Một dựng tôn ti, hai vững cương
Ba tạo thế thời, bốn nhiệt huyết
Một đời không đổi mới tình thương

Tình thương rộng lớn mới vô biên
Như Núi Thái Sơn nhất mọi miền
Chống đỡ rừng non cây cỏ mọc
Ai nhìn, không khiếp đức oai thiêng

Tình thương cao cả mới nghiêm đường
Núi Thái bao giờ kể gió sương
Ai hát Biển Đông ca đức Mẹ
Cha cười phải phải, biết hiền lương

Hãy dành cho Mẹ tiếng yêu thương
Ngon ngọt thơm hương như mía đường
Nếp một đầu mùa dâng hiến Mẹ
Bông Hồng cài áo cam lồ vương

Còn Cha vun với tạo Bông Hồng
Tưới nước, bón phân, gai góc đâm
Chồi mọc, mầm non, hoa mỉm nụ
Tặng cho nhân thế đẹp nào hơn

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh Hội Vu Lan
Đã có đức từ của Phụ Thân
Đã có đức bi lồng trí dũng
Ân, mà không nói mới là Ân

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh áo cài hoa
Bông trắng bông hồng, đã có Cha
Cha tạo nó ra, và cống hiến
Thì Cha chính thị Một Đài Hoa

Cha còn chuyển mạch thế tông gia
Nội Ngoại Gia Tiên của cửa nhà
Thất Tổ, cửu Huyền, và quyến thuộc
Cha ơi, tột đỉnh phải không Cha

Cha còn gìn giữ khí hùng thiêng
Văn hiến ngàn năm của Tổ Tiên
Bảo vệ cơ đồ trao thế hệ
Việt Nam bền vững vĩnh uyên nguyên

Tôi ít kể ra công đức người
Văn chương chữ nghĩa bằng thừa thôi
Cái tình Phụ Tử uyên thâm quá
Chỉ ngó nhìn nhau Một Nụ Cười

Mãn nguyện một đời Đức Phụ Thân
Ân, không đáp hết, mới là Ân
Ân, mà trả được, Ân còn nhỏ
Cháu thảo con hiền, phải lựa lần

Vu Lan tùy thuận Lễ cài hoa
Nặng nhất, hoa này, gắn áo Cha
Thương nhất, hoa này, dâng áo Mẹ
Cho Mùa Hiếu Hạnh thật chan hòa

Lời cuối, xin dâng Công đức Cha
Vu Lan, Đức Phật giải bày ra
« Tam đồ bát nạn câu ly khổ »
Thế thế hoằng truyền Đạo Thích Ca.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Vu Lan nhớ Mẹ Hiền

Nhắc đến Vu Lan nhớ Mẹ hiền
Mẹ hiền là nét ngọc tay tiên
Là xôi nếp một, thơm bông lúa
Thoang thoảng hương cau, ngọt mía đường

Nhắc đến Vu Lan nhớ Mẹ thương
Quê nghèo một nắng với hai sương
Thân cò lặn lội bên bờ vắng
Mua gánh bán bưng khổ quá chừng

Làm Mẹ nuôi con đãi dãi dầu
Việc nhà việc cửa đổ mưa ngâu
Việc đồng việc ruộng dày gian khó
Tóc trắng viếng thăm sớm mái đầu

Cái tiếng Mẫu Thân nghe ấm lòng
Nhưng ai hiểu được những long đong
Nhiều đêm không ngủ nhìn trời đất
Khổ quá thân tôi đã mõi mòn

Nhưng chẳng bao giờ Mẹ thở than
Chồng con không thấy những vô vàn
Giọt dài Mẹ giấu khi đêm xuống
Giọt ngắn Mẹ nhìn ngày nắng lên

Mẫu tử mẫu thân với mẫu từ
Tình thương chảy mãi vẫn còn dư
Biển Đông khó sánh được Lòng Mẹ
Thiên phú ban cho, bộ dễ ư

Mấy chục năm trường gánh nổi trôi
Hỏi sao không tóc bạc da mồi
Vết nhăn vết xếp thân còi cõm
Thương quá là thương hỡi Mẹ ơi

Nuôi con, lên ải để đèo non
Xuống biển tát sông để kiếm còng
Con cháu lớn lên khi hiểu được
Mẹ già kiệt lực chờ đi đong

Đến ngày Mẹ bước lên bàn thờ
Cháu thảo con hiền khóc mắt mưa
Mẹ bỏ chúng con đi sớm quá
Từ nay, tập sống kiếp bơ vơ

Báo Hiếu Vu Lan thấy Mẹ hiền
Mẹ ơi, vẫn nét ngọc tay tiên
Vẫn xôi nếp một, thơm mùi lúa
Vị ngọt thanh thanh của mía đường

Hướng vọng Vu Lan thấy Mẹ yêu
Vòng tay của Mẹ như nâng niu
Lệ dài của Mẹ không ngưng đọng
Nước mắt Mẫu Từ cứ chảy xuôi

Quyện khói làn hương thật tuyệt vời
Mờ mờ ẩn hiện Mẹ nhìn tôi
Mắt thương muôn thuở không thay đổi
Tác phẩm trinh nguyên tặng cuộc đời

Bóng Mẹ hiền ơi vạn nhớ thương
Con mang tiếng hát Mẹ lên đường
Tấm lòng của Mẹ trùm trời đất
Chỉ một chữ YÊU với chữ THƯƠNG

Dâng Mẹ Đóa Hồng đã đủ chưa
Tượng trưng, không thể nói cho vừa
Tình thương của Mẹ không cân được
Đức Mẹ viên dung chẳng thiếu thừa

Một đóa hồng tươi dâng Mẹ yêu
Nhiệm mầu Đức Mẹ thật cao siêu
Thâm sâu Lòng Mẹ hơn trời biển
Hiếu Hạnh mênh mông tỏa nhiểu điều

Khép lại Vu Lan tiếng Tạ Từ
Mẹ hiền dịu vợi cả thiên thu
Mẹ yêu chan chứa trùm hoàn vũ
Nhân thế hằng còn tiếng Mẹ ơi !

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Còn đó quê tôi

Quê tôi còn đó dòng sông
Nước đi nước đến chờ con nước về
Quê tôi còn đó sơn khê
Sắt son tô thắm ước thề không phai
Ơn sâu nghĩa nặng tình dài
Đường quê lối nhỏ hoa cài thơm hương
Tin yêu hòa ái mến thương
Chia mưa sẻ nắng gió sương không màng
Quê tôi còn đó đò ngang
Chờ người lữ thứ miên man chưa về
Quê tôi còn đó tiếng ve
Xót trong hạ nắng mùa hè kêu đau
Xa mờ trắng mấy mùa cau
Trôi dòng dĩ vãng phủ màu nhớ thương
Đêm đêm nhạn vắng kêu sương
Ngày ngày én liệng mây truông cuối trời
Quê tôi từ thuở nằm nôi
Chôn nhau cắt rốn nhớ lời mẹ cha
Xẻ da xẻ thịt mới ra
Trinh nguyên huyết thống cho ta nên người
Quê tôi còn đó nụ cười
Gắn trên môi héo da mồi tóc sương
Kinh qua bao ải nghê thường
Lênh đênh thời thế đoạn trường tóc tơ
Nhưng tôi chẳng có bao giờ
Cố quên quê cũ mịt mờ đời tôi
Nếu tôi không có quê tôi
Thì sao tôi có quê tôi trong đời
Cho nên dù có cuối đời
Vẫn thương vẫn nhớ mặn mòi tình quê
Buông tay nhắm mắt gởi về…

Tháng 6 – 2010
Mặc Giang

Quốc Lễ Thù Ân

Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên trước bàn thờ Tổ Quốc
Xin khấu đầu lạy tạ Sông Núi Hồn Thiêng
Đã khởi đi từ nguồn cội Rồng Tiên
Trải lịch sử năm ngàn năm Văn Hiến

Đức Hùng Vương phảng phất cờ bay khói quyện
Nước Văn Lang tên khởi thủy Việt Nam
Kết tinh thành dòng giống máu đỏ da vàng
Sừng sững giữa trời Đông, như thành đồng vách núi

Quốc Lễ Thù Ân, dâng theo dòng lịch sử
Xin khấu đầu đảnh lễ các bậc tiền nhân
Vì Quê hương, vì Dân tộc, vị Quốc vong thân
Đem xương máu dựng xây Cơ đồ Tổ Quốc

Ôi Cổ Loa, khí hùng tụ năm ngàn năm trước
Ôi Thăng Long, chuyển hùng anh một ngàn năm xưa
Đây Sài Gòn, ba trăm năm rực rỡ có thừa
Đó Phú Xuân, vọng Cố Đô một thời cổ kính

Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Hai Bà Trưng, Bà Triệu
Nước trời Nam, rõ mặt những bậc anh thư
Kiện tướng Phương Bắc phải khiếp đảm kinh người
Đất Mê Linh còn vang danh sử tích

Quốc Lễ Thù Ân, dâng lên Đức Ngô Quyền kiệt xuất
Bạch Đằng Giang vỗ sóng sạch quân thù
Một ngàn năm xâm thực, kết liễu thiên thu
Đất nước ta hoàn toàn độc lập tự chủ

Mở ra bốn Triều đại Đinh – Lê – Lý – Trần kỳ tú
Xuất hiện những bậc Minh quân, Tướng sĩ kỳ tài
Giặc Phương Bắc biết bao lần nhe vuốt ách tai
Đều bỏ chạy trối chết, chui ống đồng ống cống

Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên Đức Trần Hưng Đạo
Xin dâng lên Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ Quang Trung
Xin dâng lên thế thế tiền nhân các bậc anh hùng
Quét sạch bóng dáng ngoại xâm, bảo toàn biên cương lãnh thổ

Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên tất cả chiến sĩ vô danh không tên tuổi
Tên của các anh đã hòa quyện với non sông
Máu của các anh đã tưới tẩm khắp ruộng đồng
Non nước Việt Nam mới thành quê hương gấm vóc

Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên những chơn linh thiếu phụ
Ôm con chờ để chết đứng vọng phu
Hồn tử sĩ đã về với ngàn thu
Nên các chị cũng hóa ra thiên cổ

Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên chơn linh đồng bào tử nạn
Chết dưới mọi vòm trời khói lửa, hay ngay chốn hậu phương
Hòa với núi sông cùng mở nước mở đường
Non nước Việt Nam mới thành sông dài biển rộng

Quốc Lễ Thù Ân, xin dâng lên khắp mọi miền Tổ Quốc
Bắc Nam Trung cùng lễ lạy Thù Ân
Ân quốc gia, Ân dân tộc, Ân tiền nhân
Ân Tổ Tiên, Ân cội nguồn, Ân sông núi

Quốc Lễ Thù Ân, để tôn thờ Tiên Tổ
Đức hùng anh thạch trụ vững Trường Sơn
Mảnh cơ đồ xương máu của cha ông
Nghiêm bóng cả khí hồn thiêng sông núi

Quốc Lễ Thù Ân, nhớ người Cha nguồn cội
Hỡi những đàn con thế hệ của Lạc Hồng
Hãy cùng nhau gánh vác vẹn non sông
Một tấc đất không bao giờ suy suyển

Quốc Lễ Thù Ân, trần thiết từ Nam Quan giới tuyến
Xuống Biển Đông đến tận mũi Cà Mau
Việt Nam ta tay nắm vững con tàu
Vượt tất cả mọi phong ba bão táp

Quốc Lễ Thù Ân, dựng trên cơ ngơi sự nghiệp
Đời đời Ông Cha ra sức đắp xây
Đời đời con cháu tay nắm chặt tay
Cho toàn vẹn nghĩa đáp ân đền Tình Sông Núi

Rợp cờ bay lung linh Hồn Lịch Sử
Khí hùng thiêng kết tụ giống Lạc Hồng
Đỉnh Trường Sơn nghe triều sóng Biển Đông
Mũi Cà Mau thấu Nam Quan cửa ải

Liền biển liền bờ, nối liền biên giới
Liền núi liền sông, thạch trụ giang sơn
Năm ngàn năm trước, một tấc không mòn
Năm ngàn năm sau, một ly không chuyển

Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con tim, đồng thanh lên tiếng
Quốc Lễ Thù Ân, triệu triệu con người, dị khẩu đồng âm
Quốc Lễ Thù Ân, toàn thể Dân tộc Việt Nam dõng dạc vang lên
Đất nước nầy, Non sông nầy, đời đời bất diệt.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Còn đó Vu Lan

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại băng ngang
Tôi đứng xa xa nhớ lạ lùng
Nhìn thấy người ta dìu phụ mẫu
Còn mình lành lạnh thoáng bâng khuâng

Mỗi Mùa Hiếu Hạnh áo cài hoa
Bông Đỏ xinh xinh mắt sáng lòa
Bông Trắng rưng rưng tràn ngấn lệ
Cũng Hồng cũng Trắng cũng cài hoa

Thương Bông hồng Đỏ quá đi thôi
Nhưng chẳng có ai cho nữa rồi
Tôi tự tìm hoa ra viếng mộ
Bông Hồng dâng Mẹ, Mẹ à ơi

Tôi vào dự Lễ Hội Vu Lan
Nghi ngút trầm hương quyện khói nhang
Chuông mõ trang nghiêm hòa tụng niệm
Cầu xin mẹ thoát cõi lầm than

Tôi nghe tiếng vọng Hội Vu Lan
Xin chắp tay hoa dâng trước thềm
Khấn nguyện Mẹ, hoa khai Lạc Quốc
Đền ơn muôn một nghĩa Từ Thân

Thế rồi Mùa Hiếu Hạnh đi qua
Tôi bước lang thang về đến nhà
Đến trước bàn thờ nhìn ảnh Mẹ
Mẹ ơi, xa Mẹ ngút ngàn xa

Bếp lửa thắp lên chẳng đủ hồng
Lạnh từ ngoài đến sâu trong lòng
Lạnh băng đi xuống thềm băng giá
Tuyết đóng cục hòn gõ vỡ toang

Bông đỏ, Mẹ đem đi mất rồi
Còn con bông trắng kiếp đơn côi
Con mang đến cuối đời cô lữ
Nhắm mắt còn kêu tiếng Mẹ ơi

Nhắm mắt, nghĩa là hết Trắng Hồng
Kìa xem bóng nguyệt giữa dòng sông
Mẹ đi, con lại đi theo Mẹ
Mẫu Tử đôi bờ, hỏi sắc không

Nhưng đời còn đó Hội Vu Lan
Cửa tử đi qua thật bẽ bàng
Nghĩa đáp ân đền ơn hiếu hạnh
Mong sao nhân thế hiểu, đừng quên !!!

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hoa Trắng thôi cài

Lại Bông hồng Trắng áo cài hoa
Mắt chị rưng rưng thấm lệ nhòa
Trông ánh mắt anh kỳ lạ quá
Và em chằm chặm chiếc “mù soa”

Bông Trắng là gì thế hở anh
Buồn buồn chị lặng ngó loanh quanh
Ngậm ngùi em cuốn tròn khăn lệ
Màu Trắng hoa cài, trắng tuổi xanh

Không ai chia sẻ hết niềm đau
Mỗi một niềm đau khác sắc màu
Anh, chị, em đều cùng mất Mẹ
Mỗi người riêng rẽ một chiều sâu

Màu Trắng hoa cài, áo trắng hoa
Một Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Tâm hương, nguyện Đức Từ lân mẫn
Cứu Mẹ chúng con thoát hải hà

Bông Hồng, Bông Trắng, Trắng Hồng Hoa
Hồng Trắng còn đâu những đậm đà
Xin chắp tay hoa dâng trước Phật
Từ bi cứu độ mọi can qua

Nuôi con, chắc Mẹ khổ vì con
Trần thế lao lung sống cõi còm
Nghiệp dĩ chất chồng sao tránh khỏi
Đàn con khôn lớn, tội cao hơn

Đó là chưa nói sinh con ra
Đau thấu trời xanh, xé thịt da
Mở mắt chào đời con khóc ré
Mẹ cười sung sướng con tôi a

“Ba năm bồng ẵm cảm ơn Cha
Chín tháng cưu mang nhờ Đức Mẹ”
Khuyên răn giáo dưỡng tình Phụ Tử
Chén cơm manh áo nghĩa Mẫu Từ

Những tưởng đời mình diễm phúc thôi
Có Cha có Mẹ mãi trong đời
Nào ngờ sinh tử vừa khua nhịp
Bông Trắng cài hoa, trắng cuộc đời

Nói nữa làm chi nghĩa đáp đền
Một còn không có, huống mông mênh
Công Cha như Núi hơn trời đất
Nghĩa Mẹ Biển Đông sóng gập ghềnh

Hoa Trắng cài lên trên áo ai
Như sương thấm lạnh trắng đêm dài
Thao thức thâu canh thương nhớ Mẹ
Nước mắt lưng tròng đẩy giọt cay

Hoa Trắng sẻ chia với những ai
Lệ mòn như áo đã mòn vai
Hai vai tiếp tục xin gồng gánh
Gánh kiếp đơn côi mãi tháng ngày

Đã gọi là xin chia sẻ mà
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại đi qua
Nói không sâu nặng làm sao thấm
Càng thấm càng thương nhớ Mẹ Cha

Ơn Cha như Núi, xin đừng quên
Đức Mẹ biển Đông, nguyện đáp đền
Ghi nhớ suốt đời, và cẩn trọng
Hương hồn Cha Mẹ mới bằng an

Hiểu rõ đủ rồi, hở chị nghe
Còn em, thôi khóc nữa chi hè
Và anh, hãy xứng là nam tử
Hoa Trắng thôi cài cũng thế nha !!!

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Bông Hồng, một đóa em mang

Bông Hồng một đóa em mang
Còn Mẹ là nhất trần gian trên đời
Ở gần hay ở xa xôi
Thường xuyên hỏi Mẹ những lời Mẹ yêu
Bông Hồng một đóa nâng niu
Như ru khúc nhạc cầu kiều mến thương
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau”
Mẹ già như thể hương cau
Như đồng lúa chín, như bàu hoa sen
Mẹ già như gió trước đèn
Em ơi, hãy giữ giữa thềm hoang vu
Mẹ già như lá mùa thu
Coi chừng Thần Tử lù lù lùa qua
Mẹ già như ánh châu pha
Sao kia rơi rụng ngân hà lạnh băng
Bông Hồng một đóa em mang
Mỗi Mùa Báo Hiếu Vu Lan lại về
Tình Mẹ ôm ấp ủ ê
Đói no ấm lạnh vỗ về nghe em
Bông Hồng một đóa quen quen
Em còn diễm phúc Mẹ Hiền em ơi
“Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho Mẹ sống suốt đời với con”
Nhớ nghe, nước chảy đá mòn
Huống chi da thịt cõi còm phù sinh
Nhớ nghe, nước chảy đầu ghình
Tang thương bãi trắng, sập sình phù sa
Nhớ nghe, một cõi ta bà
Chẳng qua quán trọ la cà thế thôi
Bông Hồng một đóa em ơi
Nhớ thương yêu Mẹ suốt đời không phai
Bông Hồng một đóa em cài
Gắn trên tuyệt đỉnh phương đài Mẹ Thương
Bông Hồng một đóa Song Đường
Mẹ là tất cả tình thương con người
Bông Hồng còn nở nụ cười
Em còn có Mẹ, nhất đời nghe em !

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Bông Hồng, một đóa nâng niu

Bông Hồng một đóa nâng niu
Em còn diễm phúc Mẹ yêu trong đời
Chỉ cần thương mẹ mà thôi
Không cần lựa tiếng lựa lời nghe em
Thỉnh thoảng
Em nên ngồi bên Mẹ
Cầm tay Mẹ thật lâu
Em im lặng cúi đầu
Rồi nhìn vào mắt Mẹ
Mẹ ơi
Con muốn thưa Mẹ một tiếng
Nói với Mẹ một câu
Một câu
Tưởng rằng bình thường
Quen thuộc quá
Xa lạ gì
Mẹ sẽ bảo
Con muốn nói gì
Con cứ nói đi
Em nắm tay Mẹ thật chặt
Rồi nói
Mẹ ơi, “Mẹ có biết rằng, con thương Mẹ lắm không”
Mẹ sẽ nhìn em mỉm cười
Và nước mắt của Mẹ sẽ ứa ra
Em có ngạc nhiên không
Tại sao như thế vậy cà
Tại sao như thế vậy ta
Bởi vì
Mẹ thương biển rộng hải hà
Tình Mẹ sâu nặng bao la đất trời
Mẹ thương tuyệt đỉnh cao vời
Tình Mẹ tuyệt tác không lời hết đâu
Mẹ thương một cõi nhiệm mầu
Luôn ghi nhớ mãi trong đầu nghe em
Em đừng cho rằng sao tôi nói quá
Tôi không nói quá đâu
Nếu một mai, lỡ có gì thì em sẽ biết
Thế nào cũng có một ngày
Ngày ấy thật bất ngờ
Không hẹn thời gian
Không hẹn không gian
Nhưng một khi đã tới là nó tới
Trời chẳng cứu được
Đất chẳng cứu được
Chẳng có một vị thiêng liêng nào cứu được
Huống chi y khoa, bác sĩ, y tá, thuốc thang
Thuốc Bắc, thuốc Nam
Hay mọi phương cách của trần gian và thế gian
Đến lúc Mẹ đi là Mẹ phải đi
Không từ tạ
Không một lời
Buông tay
Nhắm mắt
Vĩnh viễn
Vĩnh biệt
Muôn trùng
Khi Mẹ em đã đi rồi
Em không còn Mẹ nữa
Kể từ giờ phút đó
Ngay thời điểm hôm đó
Em sẽ hiểu ra
Em sẽ nhận ra
Tôi nói chưa hết đâu
Hỏi ai đếm được mưa ngâu
Dù dài dù ngắn giọt châu chưa mòn
Hỏi ai đếm được héo hon
Dù rơi dù rụng tâm hồn nhớ thương
Hỏi ai đếm được nghê thường
Bên cầu Ái Tử mờ sương cuối chiều
Ngồi trong quán trọ cô liêu
Mỗi khi nhớ Mẹ, chín chiều ruột đau
Chiều này Hoa Trắng phai màu
Chiều kia Hoa Đỏ gởi tàu trần gian
Chiều này gợn bóng suối vàng
Chiều kia nhớ Mẹ gởi ngàn thiên thu
Chiều này gợn áng mây mù
Chiều kia mây trắng lù lù không tan
Em tìm trên cõi Thiên Đàng
Hay tìm trên cõi Lạc Bang nhiệm mầu
Nhưng em chẳng thấy Mẹ đâu
Bởi không còn Mẹ, hết rồi nghe em!

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Mẹ Cha là nhất trần gian

Bao nhiêu sách vở viết về Tình Mẹ
Bao nhiêu chữ nghĩa viết về Công Cha
Dù có nhiều như vũ trụ bao la
Cũng không thể diễn tả hết được Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Khi nhớ Mẹ, ta thầm kêu khe khẽ
Mẹ ơi Mẹ, con nhớ Mẹ khôn nguôi
Biển Đông dù cạn sóng mòi
Nhưng con không cạn một đời Mẹ Thương
Khi nhớ Cha, ta thầm vương Núi Thái
Sông Núi kia, hỏi mấy ải sơn khê
Trèo trên tột đỉnh ước thề
Băng đèo vượt dốc không hề kêu than
Nhớ Ơn Cha, ta dọc ngang trời rộng
Nhớ Đức Mẹ, ta bương chải sông dài
Bông Hồng một đóa thôi cài
Bông Trắng rơi rụng phơi đài dặm băng
Nhìn kia, con nước lăn tăn
Trôi đi đâu nữa cũng căn cội nguồn
Nhìn kia, én liệng mây truông
Ai trông cánh én tỏ tường chi ai
Chim có Tổ, hoa cài mấy đóa
Người có Tông, mấy cánh hoa cài
Bông Hồng một cánh trên tay
Bông Trắng một đóa lệ dài thiên thu
Trong vũ trụ, có một cõi nhiệm mầu nào đó
Ta tôn thờ Đức Mẹ tận trên cao
Trong càn khôn, có một cõi thiêng thiêng nào đó
Ta tôn thờ Ơn Cha tận tột cùng
Dù cho khắp cả thỉ chung
Cũng không chứa hết vô cùng Mẹ Cha
Dù cho vạn thể thiên hà
Cũng không thế sánh Mẹ Cha tuyệt vời
Mẹ Cha là nhất trên đời
Mẹ Cha vượt cả đất trời mênh mông
Mẹ Cha là nhất vô song
Mẹ Cha vượt cả sắc dòng thời gian
Mẹ Cha là nhất trần gian…

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Nhờ Hội Vu Lan

Mỗi độ Vu Lan nhớ Mẹ hiền
Nhớ thương một mái ấm đoàn viên
Không sao có được từ khi ấy
Uống cạn biết bao nhiêu nỗi niềm

Mỗi độ Vu Lan bỗng nhớ nhà
Ôi chao nhớ quá nhũn lòng ta
Nhũn mềm như bún đời phiêu lữ
Quán trọ trần gian có đậm đà

Mỗi độ Vu Lan bỗng nhớ quê
Bao năm xa xứ vẫn chưa về
Chuông chùa vang vọng khi còn bé
Mấy chục năm trường tôi vẫn nghe

Nghe, để biết rằng Mùa Hiếu Hạnh
Cái Mùa Báo Hiếu của thiêng liêng
Một khi đã mất thì vô vọng
Hoa Trắng, trắng cành, trắng vĩnh miên

Nghe, để biết rằng Mùa Thắng Hội
Cái Mùa cứu độ mọi âm linh
Tôi xin kính cẩn thành tâm nhất
Trong đó có chung Cha Mẹ mình

Nhớ xưa, chính Đức Mục Kiền Liên
Đắc đạo chân thân thật diệu huyền
Vận dụng thần thông không cứu nổi
Còn tôi phước mỏng, tội vô biên

Chân thành đảnh lễ Đức Từ Bi
Phật Pháp nhiệm mầu, xin chứng tri
Cứu tế hàm linh và tất cả
Mẹ Cha thoát khỏi mọi A Tỳ

Nguyện cầu quy hướng Hội Vu Lan
Hiếu Hạnh hòa theo Ánh Đạo Vàng
Sống trọn vẹn con hiền cháu thảo
Từ bi thấm nhuận khắp nhân gian

Nguyện cầu quy hướng Đạo Bồ Đề
Đày ải lâu rồi đừng ngủ mê
Biển khổ quay đầu là bỉ ngạn
Đường xưa lối cũ dắt nhau về

Nương nhờ từ Pháp Hội Vu Lan
Pháp cổ trầm hùng đã vọng vang
Trên thấu thiên đường, dưới địa ngục
Chúng sanh thức tỉnh mọi nguy nàn

Thầm cảm thâm ân Đức Phụ Từ
Đàn con lạc lõng lại dễ duôi
Lang thang lặn hụp trong ba cõi
Đức Phật Từ Bi, mỉm miệng cười.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hoa Hồng muôn thuở

Hai tay ôm ấp Hoa Hồng
Xin dâng cho Mẹ ấm nồng nghĩa ân
Còn Mẹ, diễm phúc vô ngần
Thiên Đường chẳng muốn, trần gian chẳng màng
Hoa Hồng đỏ thắm con mang
Tình thương của Mẹ chứa chan nhiệm mầu
Trả đời tất cả minh châu
Chỉ cần bên Mẹ, gục đầu ấp yêu
Nhìn Mẹ, không cần nói nhiều
Mà sao trời đất yêu kiều Mẹ ơi
Kìa trông ánh mắt Mẹ tôi
Ngàn sao lấp lánh, trăng soi thiên hà
Nhìn Mẹ bằng thịt bằng da
Kim ngân ẩn hiện, châu pha đong đầy
Con ôm diễm phúc trong tay
Để không vụt khỏi có ngày chia xa
Đừng có ngày ấy Mẹ nha
Dù ai đổi cả Ta Bà cũng không
Đừng có ngày ấy nghe hông
Dù ai đổi cả Tiên bồng chẳng cam
Mẹ còn, hơn cõi Thiên Đàng
Huống chi cái cảnh trần gian sá gì
Cuộc đời sung sướng quá đi
Tôi xin tất cả cũng vì Mẹ yêu
Mẹ yêu, cần nói chi nhiều
Nhìn Mẹ sẽ biết Mẹ yêu là gì
Mẹ yêu, cần nói nhiều chi
Ôm hai tay Mẹ, biết gì Mẹ Thương
Tôi xin đổi cả vô thường
Chỉ xin giữ lại Song Đường mà thôi
Tôi xin đổi cả đất trời
Chỉ xin giữ lại Mẹ tôi vô cùng
Hai tay nâng đóa Hoa Hồng
Hoa Hồng muôn thuở ấm lòng Mẹ Thương.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Cánh Hoa thiên thu

Con xin nâng đóa Hoa Hồng
Dâng lên cho Mẹ ấm lòng mẫu thân
Mẹ là cao cả từ ân
Cho con vững bước phong trần nhân gian
Mẹ là cao quý muôn ngàn
Cho con thước ngọc leo thang vào đời
Hoa Hồng một đóa tuyệt vời
Dâng lên cho Mẹ những lời Mẹ thương
« Mẹ là hoa, Mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu »
Mẹ là vị ngọt nếp xôi
Vị thanh hoa bưởi, vị bồi hoa cau
Cho con từ thuở ban đầu
Để con vững lái con tàu nghĩa ân
Hoa Hồng dâng tặng Mẫu thân
Cuộc đời còn Mẹ phước phần nào hơn
Mẹ là dấu ngọc điểm son
Cho con châu thể tâm hồn trinh nguyên
Mẹ là mầu nhiệm tay tiên
Cho con trọn vẹn bình yên an lành
Hoa Hồng một đóa tinh anh
Xin dâng lên Mẹ lòng thành cháu con.

Ước Vọng Vu Lan

Mỗi Mùa Thắng Hội Vu Lan
Ai ai cũng cảm bàng hoàng tâm tư
Một năm man mác còn dư
Đến Mùa Thắng Hội thêm như thế này
Phải rồi Tháng Bảy mưa bay
Gió se se lạnh nỗi này tình kia
Mưa sa nhỏ giọt chia lìa
Công ơn Cha Mẹ hiện về giăng giăng
Hòa theo Tháng Bảy Mùa Trăng
Là Mùa Hiếu Hạnh nặng oằn thâm sâu
Ra bờ Ái Tử đầu cầu
Lăn tăn gợn sóng vũng nâu ru hời
Võng đưa kẽo kẹt à ơi
Cả hình bóng Mẹ một đời hiện ra
Vọng nghe trên ải sơn hà
Chim kêu quốc quốc gia gia canh trường
Cấu thành hình bóng quê hương
Có tình Phụ Tử vương vương cơ đồ
Kệ kinh trầm bỗng Nam Mô
Lung linh nghĩa địa cửa mồ tối om
Kìa Cha kìa Mẹ chúng con
Kìa anh kìa chị lon ton hiện về
Chờ Mùa Hiếu Hạnh nằm nghe
Rụng rơi trái chín não nề tấm son
Chùn sâu thẩm thấu tâm hồn
Động lên trí não lòng cồn ruột đau
Thương Mẹ thì Mẹ còn đâu
Thương Cha mấy lớp cỏ khâu xanh rì
Anh em mỗi kẻ phân ly
Ngày xa tháng vắng nói chi họ hàng
Tình quê một nỗi mênh mang
Tình non nghĩa nước lại càng lao lung
Nhện giăng quán trọ đóng khung
Ngẫm riêng mới thấy não nùng nghĩa ân
Công ơn sinh dưỡng Song Thân
Công ơn non nước ngàn cân ngập lòng
Hiếu kia đền đáp sao xong
Hạnh kia bù lấp sao mong cho cùng
Nương Mùa Hiếu Hạnh bao dung
Con hiền cháu thảo trĩu chùng lòng son
Chân thành thắp nén tâm huơng
Dâng Mùa Hiếu Hạnh nhớ thương tôn thờ
Chắp tay niệm tiếng Nam Mô
Dâng Mùa Hiếu Hạnh đến giờ linh thiêng
Chứng tri con thảo cháu hiền
Dù cho muôn một đáp đền nghĩa ân
Trung nguyên tháng bảy hằng năm
Là Mùa Thắng Hội Vu Lan nhiệm mầu
Dù ai ở tận nơi đâu
Đến Mùa Báo Hiếu mau mau tựu về
Đàn tràng mở Hội đề huề
Cho tròn Hiếu Hạnh nguyện thề Vu Lan.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Vin Cành Hoa Trắng

Nhìn ai đó, đang cài bông hoa trắng
Tôi biết rồi, anh trắng cả thiên thu
Còn chị và em, trắng cả mịt mù
Cha Mẹ mất rồi, còn gì mà nói

Cài Hoa Trắng, là bầu trời khép lại
Là không gian đóng khung cửa yêu thương
Là thời gian gởi vĩnh viễn vô thường
Cha Mẹ mất rồi, là mất tất cả

Cài Hoa Trắng, màu xanh mờ lá mạ
Màu úa vàng, lúa chín khóc ruộng nương
Màu thu tím, cuốn lá rụng vương vương
Màu của những ai không còn Cha Mẹ

Cài Hoa Trắng, nhiều khi ta giật mình khe khẽ
Nằm mơ gì mà lệ đẫm đêm qua
Giọt lệ buồn hay giọt lệ châu pha
Gối đã trũng biết bao lần thương Cha nhớ Mẹ

Cài Hoa Trắng, ta ra đầu cửa bể
Hỏi Biển Đông sao sóng vỗ mù sương
Tiếng sóng kia không phải tiếng trùng dương
Mà là tiếng của vô cùng nhớ Mẹ

Cài Hoa Trắng, ta lên đầu quan ải
Hỏi Trường Sơn, núi Thái cao đến đâu
Ngó ngược lên chót vót cuối đỉnh đầu
Công đức Cha vẫn nhìn chưa thấy hết

Chứ không những chỉ đồng cao ruộng thấp
Chứ không những chỉ manh áo chén cơm
Vùng đất khô khan trâu kéo cõi còm
Lúa mạ hao gầy cày lên sỏi đá

Chứ không những chỉ nhà tranh gốc rạ
Mái quê nghèo khốn khó đãi nhiêu khê
Cho người dân tôi sống nỗi ê chề
Thiếu trước hụt sau hai mùa mưa nắng

Lại còn phải kinh qua bao thời chinh chiến
Khói lửa tơi bời dày xéo quê hương
Cho người dân tôi nát ruột đoạn trường
Đổ nước mắt dập vùi trong sự sống

Mỗi bước chân đi ta mang hình ảnh Mẹ
Mỗi bước chân đi, ta mang vóc dáng Cha
Trong thâm tâm luân lưu huyết thống đậm đà
Trong tình tự chứa chan tình Dân tộc

Chứ không có nghĩa dành riêng con trẻ
Không Cha không Mẹ, mới gọi mồ côi
Dù mình già cả, chết tới nơi rồi
Nhưng nghĩ đến Tông Đường, bỗng thấy đời lạc lõng

Áo cài Hoa Trắng
Trắng một cành hoa
Thức trắng đêm qua
Nằm ru gối mộng

Ôi Mùa Hiếu Hạnh
Khép cửa đơn côi
Trời đất rụng rơi
Ngân hà ngưng đọng

Thời gian nín thở
Không gian lặng thinh
Con đứng một mình
Ôm rêu Hiếu Hạnh

Cha không lên tiếng
Mẹ cũng xa mờ
Con đứng trơ vơ
Vin cành Hoa Trắng.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hiếu Hạnh Phật Giáo

Hiếu đạo thường tình trong thế gian
Mong sao cha mẹ được bình an
Dưới hòa trên thuận và êm ấm
Đủ mặc đủ ăn sống nhẹ nhàng

Hiếu đạo thường tình của thế nhân
Mong sao cha mẹ sống dư phần
Giàu sang phú quý nhiều duyên phước
Để lại đời sau cho cháu con

Nhân tâm hiếu đạo của con người
Hạnh phúc, sang giàu, đẹp tốt tươi
Sung túc, dư thừa, và thọ hưởng
Phì gia, vinh thế, phải hơn đời

Mẹ Cha đắc thọ sống miên trường
Con cháu đầy đàn cùng vấn vương
Tráo đấu, lường đong, đãi phú quý
Hiền lương, thiện ác, ít cân lường

Suốt đời tận tụy kiếp nhân sinh
Địa vị, quyền uy với lợi danh
Tranh đoạt, gian tham và cố thủ
Thời gian đâu nữa nói hư vinh

Mấy chốc thoi đưa đã yếu già
Đó là chưa kể bịnh tình đa
Nghĩa trang đã lắm mồ hoang lạnh
Còn lấn chen nhau, cãi, khóc, la

Phật rằng, như thế mới thường tình
Lục đạo, tam đồ lụy chúng sinh
Nước mắt nhiều hơn bốn biển lớn
Lộn nhào trong bóng dáng vô minh

Phật rằng, ta tạm mấy lời khen
Cháu thảo con hiền khá đáp đền
Đã hết cuộc đời bên quán trọ
Nhà xưa không biết cho nên quên

Chư Thiên tuổi thọ thật không lường
Thụ hưởng dư thừa rớt vãi vương
Phước cạn, đức khô, còn đọa xuống
Huống chi nhân thế lắm tai ương

Đạo Hiếu cao siêu, Phật tỏ bày
Lắng nghe cho kỹ, kể từ nay
Hành trì cẩn mật và truyền lại
Kim cổ dung thông không đổi thay

Đạo Hiếu Thế Tôn thì khác nhiều
Sống thời tu tập, chết tiêu diêu
Không sa tro bụi căn nhà lửa
Hát khúc vô sanh đỉnh nguyên siêu

Đạo Hiếu Như Lai, Phật dạy rằng
Quá thời Cha Mẹ được siêu thăng
Sống thời làm phước bồi tâm đức
Tam thế nhàn cư mới vĩnh hằng

Đạo Hiếu của ta vô thượng thừa
Ba đường sáu nẻo cứ ra vô
Chúng sanh tất cả đều con một
Đưa đến Niết Bàn, khá biết chưa

Đó là Hiếu Hạnh tuyệt trần gian
Thánh đức từ bi của Đạo Vàng
Vạn loại sinh linh đều tế độ
Liên hoa chín phẩm tọa an ban.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hoa Trắng Thù Ân

Bông Hoa Trắng đang cài trên chiếc áo
Mắt rưng rưng và lệ thắm mềm môi
Lặng nhìn thôi và không nói một lời
Sao kỳ lạ hỡi người trong nhân thế

Hoa Màu Trắng, là màu gì như thế
Em biết rồi, nói chi nữa thêm đau
Chị biết rồi, nói chi nữa thêm sầu
Anh biết rồi, nói chi nữa, ân hận

Hoa Màu Trắng, là màu của cam phận
Đeo một lần, là gắn cả thiên thu
Mang một lần, là gắn cả mịt mù
Thầm cầu nguyện thiết tha Mùa Hiếu Hạnh

Hoa Màu Trắng, là màu của câm nín
Không còn Cha một tiếng để mà kêu
Không còn Mẹ để nũng nịu kèo nhèo
Đổi cả trần gian cũng không bao giờ tìm được

Hoa Màu Trắng, là màu của bất hạnh
Không còn Cha, để núp bóng Song Đường
Không còn Mẹ, để tắm gội yêu thương
Đổi cả bạc vàng cũng không bao giờ mua được

Hoa Màu Trắng, là màu của vĩnh biệt
Màu tạ từ, màu vĩnh viễn, màu thiên thu
Anh, chị, và em, sẽ không có nụ cười
Khi nhìn người ta cài Hoa Hồng Trên Áo

Hoa Màu Trắng, chia sẻ cơn áo não
Chắp tay cầu Mùa Thắng Hội Vu Lan
Cửa A Tỳ, hãy rộng mở thênh thang
Để con hiền cháu thảo đền ơn trong muôn một

Hoa Màu Trắng, diễn tả cho cùng tột
Chữ nghĩa của thế gian, cho cạn hết ngôn từ
Công Đức Sinh Thành, vẫn chỗ thiếu chỗ dư
Cho nước mắt cứ chảy, cho hoa cài trên áo

Hoa Màu Trắng, cho tôi xin khép lại
Mùa Báo Hiếu về, Thắng Hội Vu Lan
Nguyện cầu sinh linh vạn loại siêu thăng
Trong đó có Cha Mẹ, và cửu huyền Thất Tổ

Hoặc lục thân quyến thuộc, những ai quá cố
Đến chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn, thập loại cô hồn
Hay bởi thiên tai, nạn tai, sơn hà hải địa oan vong
Cũng được nương nhờ Mùa Vu Lan Hiếu Hạnh

Hoa Màu Trắng, cho tôi xin được gắn
Gắn một lần, chứ không dám nữa đâu
Bởi từ nay, và mãi mãi về sau
Anh chị và em, hãy tự gắn, chứ không cần ai gắn nữa

Kể từ đó, ta về hoang đảo nhỏ
Khép khung trời đóng cửa tiếng Mẹ Cha
Mỗi một năm, Mùa Báo Hiếu đi qua
Ta lại gắn thêm một lần Hoa Trắng

Kể từ đó, ta về căn quán trọ
Của cuộc đời nhiễm thể kiếp phù sinh
Nguyện pháp giới không còn Tam đồ, Lục đạo điêu linh
Để nước mắt của con người, của tình dữ vô tình
Biến thành nước Cam Lồ thanh lương giải thoát

Đó, là ý nghĩa siêu tuyệt Vu Lan Thắng Hội cao nhất
Đó, là ý nghĩa nêu gương Hiếu Hạnh Mục Kiền Liên
Bao nhiêu tầng địa ngục còn giải cứu
chứ đừng nói hoàng tuyền
Và, ta sẽ sung sướng mỉm cười
Màu Hoa Trắng là màu Thù Ân cao cả.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Nở Đóa Từ Thân

Người đời hát tiếng Mẹ Cha
Ta đưa Cha Mẹ vào nhà Như Lai
Người đời sắc thắm hoa cài
Ta đưa Cha Mẹ lên đài sen thơm
Người đời hầu hạ áo cơm
Ta đưa Cha Mẹ thoát vòng trầm luân
Người đời sớm tối ân cần
Ta đưa Cha Mẹ dự phần Thánh nhan
Mai sau sẵn có sen vàng
Hôm nay thấm nhuận chứa chan cam lồ
Công Cha đức Mẹ tôn thờ
Con hiền cháu thảo ươm mơ vẹn tình
Không tranh hơn thiệt lợi mình
Lời qua tiếng lại lao linh Tông Đường
Không màng nặng nhẹ tầm thường
Bào mòn nghĩa cử tình thương nhiệm mầu
Khắc ghi nhớ mãi trong đầu
Xuôi thuyền mát mái một tàu Mẹ Cha
Anh em con cháu gần xa
Ở đâu đi nữa một nhà mà thôi
Nhờ Cha, ta mới nên người
Nhờ Mẹ, ta biết nụ cười yêu thương
Nhờ Cha, thỏa chí cương thường
Nhờ Mẹ, tắm gội sắc hương trong đời
Càn khôn nở đóa tinh khôi
Ngàn năm sừng sững đất trời Mẹ Cha.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Thắm tô Tình Mẹ

Hỡi Mẹ Hiền ơi Mẹ ở đâu
Con đi tìm Mẹ khắp tinh cầu
Chân trời góc biển, nhìn hoang đảo
Núi cả lưng đèo, ngóng hố sâu

Con đi tìm Mẹ đếm tình thương
Đom đóm dõi soi khắp nẻo đường
Thắp sáng mập mờ chìm bóng tối
Đêm dài tĩnh mịch phủ mùi sương

Mẹ Hiền ơi hỡi ở nơi nào
Vạn hữu im re chẳng xuyến xao
Vũ trụ lặng thinh không tiếng động
Phương trời mờ mịt gởi ngàn sao

Chừng như có một cõi đi về
Lặn lội đi tìm đã mỏi mê
Đi khắp mồ hoang cùng nghĩa địa
Lối mòn phơi dốc đá nhiêu khê

Bóng hình của Mẹ hiện đâu đây
Đưa mắt nhìn con không chớp lay
Hun hút thiên thu chừ bỏ ngõ
Hư vô nắm lại chẳng đong đầy

Tôi vẫn ươm mơ bóng Mẹ hiền
Tinh cầu có một cõi thiêng liêng
Tôi xin tô thắm tình thương Mẹ
Trụ vũ muôn đời đẹp vĩnh nhiên.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Công đức Phụ Thân

Công Cha núi Thái thua xa
Trường Sơn mờ khói quan hà non xanh
Khi nghe công đức Sinh Thành
Hòn chồng đá tảng loanh quanh thẹn thùng
Ơn Cha một tiếng vô cùng
Vô thỉ kính cẩn vô chung nghiêng mình
Gom ngàn vạn thể trung trinh
Vẽ chưa đủ nét bóng hình của Cha
Gom ngàn vạn thể thiên hà
Cũng chưa thể sánh đậm đà Từ Nghiêm
Con đom đóm nhỏ soi đêm
Vẽ tình Phụ Tử khép thềm hư vô
Dế mèn lưu ký tàn khô
Vẽ tình Phụ Tử xô bờ rêu xanh
Mồ hoang cây cỏ ngậm vành
Đất kia thấu ruột trời xanh nhũn lòng
Ơn Cha, huyết thống tồn vong
Cội nguồn chuyển mạch nối dòng thiên thu
Ơn Cha, một tiếng Nghiêm Từ
Chất đầy vũ trụ còn dư Nghiêm Đường
Ơn Cha, hằng hữu phi thường
Băng qua bóng dáng vô thường còn nguyên
Cõi nào là cõi thiêng liêng
Gắn trên chót đỉnh hậu – tiền Ơn Cha.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Công đức Song Đường

Nói về công đức của Song Đường
Biển rộng trời cao không thể lường
Núi thẳm sông sâu không thể sánh
Không gì bù đắp nổi tình thương

Lòng Mẹ bao la phủ đất trời
Thái Bình biển sóng vỗ đầy vơi
Tin yêu sức sống bình minh gội
Con thảo cháu hiền hưởng thế thôi

Ơn Cha cao cả nặng ngàn cân
Núi Thái thấm đâu đừng lựa lần
Vũ trụ càn khôn còn nể mặt
Không Cha, mưa gió đổ phong trần

Hai Đấng Song Đường tuyệt sắt son
Cho ta thân thể có tâm hồn
Có lòng chan chứa ươm tình tự
Ái Tử là gì hỡi cháu con

Công đức Song Đường tuyệt thế thay
Ơn Cha một tiếng phủ trời mây
Một lời Nghĩa Mẹ tràn chung thủy
Nhắc nhở muôn đời, không đổi thay.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hoa Hồng dâng Mẹ

Hoa hồng một đóa xinh xinh
Gắn trên vành áo thắm tình mẫu thân
Còn Mẹ diễm phúc tuyệt trần
Một lòng hiếu thảo ân cần mến yêu
Hoa hồng một đóa nâng niu
Bước đi trỗi nhịp cầu kiều Mẹ thương
Mẹ hiền ngát tỏa mùi hương
Ươm tình dịu ngọt trên đường trần gian
Còn Mẹ hơn cả bạc vàng
Hơn muôn phú quý hơn ngàn minh châu
Mẹ là hằng hữu nhiệm mầu
Cháu con tận hưởng sắc màu yêu thương
Mẹ là vạn lý thiên hương
Trời cao biển rộng vấn vương nghĩa tình
Hoa hồng một đóa xinh xinh
Em còn có mẹ bên mình nghe em
Thắp nhang khấn nguyện hàng đêm
Đừng ai ập phủ bóng thềm hoang vu
Chập chờn vần vũ mây mù
Đừng ai mở cửa thiên thu vạn sầu
Dòng sông Ái Tử bên cầu
Vô thường im sóng chìm sâu xa bờ
Hoa hồng dâng Mẹ ươm mơ…

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang

Hiếu Hạnh đền Ơn

Công đức Mẹ Cha thật nhiệm mầu
Không gì so sánh nổi cho đâu
Lời ca tiếng hát còn trầm bỗng
Chữ nghĩa văn chương chấm phết câu

Sân khấu muôn phương kéo, mở màn
Núi rừng thư viện của trần gian
Không sao diễn hết Tình Cha Mẹ
Công đức sinh thành mãi vọng vang

Nhắc nhau muôn một nghĩa thù ân
Máu chảy về tim xin dự phần
Châu thể vo tròn nhìn gốc cội
Song đường nghiêm tỏa đức từ thân

Con thảo cháu hiền hãy nhớ này
Đây là phương cách của xưa nay
Lắng nghe cho kỹ và gìn giữ
Tam thế ba đời không đổi thay

Đáp đền chỉ có Hội Vu Lan
Chư Phật Mười Phương đồng hỷ hoan
Tứ Chúng một lòng quy thiết lễ
Mỗi Mùa Báo Hiếu tạ thù ân

Chuông chùa thánh thoát vọng ngân vang
Ngưỡng cửa thiền môn của Đạo Vàng
Sống chết đôi bờ nghe sóng vỗ
Nhiệm mầu thù thắng Hội Vu Lan

Cửa ngục trùng trùng sẽ mở toang
Thiên Đường rợp Ánh Đạo huy hoàng
Sinh linh vạn loại đều nương bóng
Thoát khỏi Tam Đồ, đáo Lạc Bang

Khá khen nhân thế nhớ Thù Ân
Công đức Mẹ Cha đừng lựa lần
Khắc cốt ghi tâm và bái tạ
Đáp đền ơn trọng nặng ngàn cân

Ông Cha nhờ đó được siêu thăng
Còn Mẹ an khương chốn diễm hằng
Tất cả hàm linh đều giải cứu
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh, Hội Vu Lan.

Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang