DIỆU ÂM NHÂN QUẢ
TỘI NẶNG BÁO NHẸ
Diễn đọc: Tạng Thư Phật Học
TỘI NẶNG BÁO NHẸ
Trong Pháp Uyển Châu Lâm” ghi: “Nghiệp tạo có nặng nhẹ, nếu nhẹ thì sám hối liền tiêu, nếu nghiệp nặng thi có thể chuyển quả báo nặng thành nhẹ”
Mỗi Phật tử chúng ta lúc chưa học Phật đã từng tạo rất nhiều ác nghiệp, do không hiểu biết mà gieo lắm nhân ác. Cho nên lúc học Phật, đặc biệt là khi tỉnh tấn trì giới tu hành, sẽ xuất hiện đủ loại nghịch cảnh. Nhiều nghịch cảnh ập đến cũng không phải là xấu, một số trong đây giúp ta giải nghiệp: tội nặng mà được báo nhẹ!
Trong “Truyện Pháp Sư Tam Tạng Chùa Đại Từ Ân”1 có ghi: “Ngài Huyền Trang lúc lâm chung bị bịnh, thần hộ pháp an ủi ngài thế nảy:
– Sư từ vô thủy đã tạo nhiều ác nghiệp làm tổn não hữu tỉnh, nay nhờ có chút bịnh mà ác nghiệp được tiêu trừ. cần phải vui mừng”…
Hồ cư sĩ trưởc khi chưa biết Phật pháp ông tạo tội sát sinh rất nặng. Thuở còn làm vua bếp, ông là tay đồ tể nổi danh, thủ pháp giết vật nhanh nhẹn, gọn lẹ… Những thứ khó làm mà hễ qua tay ông, chỉ cần vài nhát đao là xong ngay.
Hầu như mỗi ngày ông Hồ đều nhậu nhẹt, hút thuốc, uống rượu, ăn thịt. Hơn nữa lúc đó ông còn cho học Phật là mê tín! Có lẽ nhở thiện căn kiếp trước, trong một dịp tình cờ, ông gặp cư sĩ Quả Khanh (tác giả cuốn Báo ứng hiện đời), sau khi nghe Quả Khanh nhắc nhở khai thị rồi, ông liền quyết tâm từ bỏ hút thuốc, dứt hẳn rượu, thịt và bắt đầu ăn chay trường. Đúng là “nghe liền tin thọ”, do ông thay đổi cực mạnh như thế, khiến những người bạn tu học theo Phật nhiều năm phải tấm tắc ngợi khen mãi…
Tháng 10 năm 2007, ông Hồ cùng một người bạn đi lễ Phổ Đà Sơn. Ngày đầu tiên hai người thành tâm nhất ý lễ Bồ-tát Quan Thế Âm. Trên đường, hễ gặp chùa thỉ bái Phật, tất cả đều thuận lợi. Ngày thứ hai, tối đó tại nhà khách, ông tắm xong mới từ trong bồn bước ra ngoài, thỉ sơ ý bị trợt té, chỉ nghe “ạch” một tiếng, gối phải khuỵu xuống đất, ông liền kêu người bạn chờ mình tới bịnh viện. Bác sĩ chẩn đoán xương gối phải bị gãy, dập… nên hôm sau là (ngày thứ ba) ông được chuyển đến bệnh viện Thượng Hải, bác sĩ quyết định sẽ mổ ngay.
Từ lúc té đến chờ phẫu thuật, chân ông sưng to nhưng tuyệt không thấy đau đớn. ông thầm tin sâu, đây chắc chắn là nhờ Phật lực gia trì khiến ông tội nặng được báo nhẹ… nên càng tinh tấn niệm Phật không gián đoạn.
Tối đó mổ xong, do phản ứng hậu phẫu, nên gối phải đau suốt đêm. Sau đó thỉ không hành đau nữa mà hồi phục rất nhanh. Có mấy người bịnh trẻ nằm chung phòng với ông, sau khi gãy xương phải trị liệu đủ thứ và nghỉ dưỡng tới 5-6 tháng, lại còn thường xuyên tầm bổ canh xương hầm, vi cho rằng phải ăn mặn vậy mới đủ dinh dưỡng. Nhưng, vết thương họ tới giờ vẫn chưa ỉành, nên họ cứ than rên trước mặt ồng Hồ 60 tuổi nảy mãi…
Qua đây đủ thấy ăn chay, tu tập theo pháp Phật, có thể đem lại trợ giúp rất lớn cho việc hồi phục sức khỏe.
Xuất viện rồi, ông Hồ tu học càng thêm tỉnh tấn, trong thời gian cái chân đau bắt đầu hồi phục, ông không thể quỳ trước Phật, chỉ có thể ngồi trên giường sám hối nghiệp sát sinh và bao ác nghiệp thuờ làm bếp sư của mình, ồng chí thành tụng Kinh Địa Tạng hồi hướng cho các chúng sinh đã bị ông glết… hí vọng chúng sớm lìa khổ được vui.
Sau khi mổ được hai tháng, ông đã phá tan quy định của y viện (bịnh chuyển tốt đến không cần chống gậy), ông xuống giường cử động, đi Ịại trong nhả. Không bao lâu, do cỏ tính nồn nóng,
Hồ huynh không cam tâm ở mãi trong nhà, ông thường ra ngoài tham gia các hoạt động phóng sinh, hoặc hội họp cùng đàm bạn đạo…
Mới đầu chúng tôi không yên tầm, đồng ị khuyên ông nên cẩn trọng, hãy ở nhà nghi dưỡng cho thật ổn rồi hẵng ra ngoài. Nào ngờ lão^Hồ tính cách vốn hào sảng, không những chẳng chịu nghe, còn nói; – Chang hề chi, chân tôi hồi phục rồi! Hiện tại đi đường không bị ảnh hưởng gì hết!…
Vừa nói ông vừa chìa chân ra cho chúng tôi xem.
Mọi người đều bật cười. Từ lúc ồng gãy xương đến nay đã 7 tháng, nhưng nơi gối phài đến giờ chẳng còn vết tích chẩn thương chi. ông Hồ hoàn toàn cử động tự tại thoải mái, giống như người bình thường.