TAM QUY, NGŨ GIỚI
Trích trong Pháp Ngữ Thiền Sư Hư Vân
Tam quy ngũ giới là bờ bến của thế gian, và là diệu pháp an lạc cứu khổ. Ðầu tiên giải nghĩa tam quy y, sau đó nói rõ về ngũ giới
Tam quy y:
– Thứ nhất: là quy y Phật. Thứ hai là quy y Pháp. Thứ ba là quy y Tăng.
Tại sao đầu tiên phải quy y Phật? Phật là đấng Thế Tôn đại giác, cứu cánh thường lạc, mãi mãi xa lìa khổ não, dạy dỗ chúng sanh, xuất ra khỏi lưới mê, đi trên đường giác. Phật Thích Ca là vị giáo chủ ở cõi Ta Bà, nên đầu tiên phải quy y Phật.
– Thứ hai: quy y Pháp, tức là những pháp môn của Phật truyền dạy. Ba đời chư Phật, đều y theo những giáo pháp này mà tu hành, thành tụu vô lượng công đức thanh tịnh. Ngày nay muốn xoay về cội gốc, tịnh trừ tâm cấu uế, cần phải tu trì theo Phật pháp. Vì thế, phải quy y Pháp.
– Thứ ba: là quy y Tăng. Xả thân vì Phật pháp, và xiển dương chánh pháp, phải có người đảm đương hoằng truyền. Dùng phương tiện văn tư tu, mới chứng quả thành Phật. Nếu Phật pháp không có người thuyết giảng, tuy biết mà khó có thể lãnh hội. Phật pháp thâm sâu khó hiểu, phải nghe chư tăng giảng giải, nên ân đức của các ngài vô cùng cực. Do đó, phải quy y Tăng
Lại nữa, gọi là quy y Tam Bảo, mà nghĩa của Tam Bảo, phân biệt thành ba. Thứ nhất là nhất thể Tam Bảo. Thứ hai là biệt tướng Tam Bảo. Thứ ba là trụ trì Tam Bảo.
– Nhất thể : Tam Bảo tức là tự thể của nhất tâm. Pháp đã đầy đủ ba đức Phật Pháp Tăng, Tam Bảo. Phật đà là tiếng Phạn, dịch là Giác Giả. Nhất niệm linh minh tâm giác liễu, tức là tự tánh nhất thể Phật Bảo. Pháp nghĩa là quỹ trì (giữ gìn quy tắc). Tâm tánh này có thể giữ gìn quy tắc của tất cả pháp thế gian lẫn xuất thế gian, tức là tự tánh nhất thể Pháp Bảo. Tăng, tiếng Phạn là Tăng Già Da, nghĩa là một đoàn thể hay chúng hòa hợp. Tâm giác năng trì tất cả pháp. Tâm tức là pháp. Mọi pháp đều là một tâm. Pháp tức là tâm. Tâm và pháp không hai, lý sự hòa hợp, tức tự tánh nhất thể Tăng Bảo. Một tâm như thế đầy đủ Phật Pháp Tăng. Tam Bảo chỉ là một tâm, nên gọi là nhất thể Tam Bảo. Chúng sanh vì mê mờ tâm này mà hướng ngoại truy cầu, nên lưu chuyển sanh tử. Chư Phật nhờ giác ngộ được tâm này nên chứng được đạo Bồ Ðề.
– Thứ hai: là biệt tướng Tam Bảo. Danh tướng của ba danh tự Phật, Pháp, Tăng khác nhau. Phật, tiếng Phạn là Phật Ðà Da, nghĩa là bậc giác ngộ. Giác ngộ tận nguồn tâm, đạt tận thật tướng, gọi là tự giác. Dùng pháp môn tự chứng mà giác ngộ cho tất cả chúng sanh, gọi là giác tha. Tự giác đã viên mãn, giác tha cũng đã đạt đến cứu cánh, nên gọi là giác hạnh viên mãn. Ba giác viên mãn, muôn đức đều tròn đầy, nên cuối cùng thành Phật. Ðầu tiên, Phật Thích Ca thành đạo dưới cội Bồ Ðề, thị hiện thân vàng sáu trượng. Nơi pháp hội Hoa Nghiêm, Ngài thị hiện pháp thân Phật Lô Xá Na. Ðó là biệt tướng của Phật Bảo. Ðức Như Lai tùy cơ thiết giáo, trong năm thời thuyết giảng các kinh điển quyền và thật. Ba tạng mười hai phần giáo, lý, hạnh, chứng, nhân, quả, trí, đoạn, các loại không đồng, gọi là biệt tướng Pháp Bảo. Theo giáo lý mà tu hành. Do tu hành mà khế hợp, rồi chứng ba thừa, như Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ Tát, nhưng giai đoạn thứ lớp không đồng, nên gọi là biệt tướng Tăng Bảo. Nơi đây đã bàn xong về biệt tướng Tam Bảo.
-Thứ ba: là trụ trì Tam Bảo. Sau khi Phật diệt độ, tượng Phật được đắp bằng xi măng, khắc trên gỗ, hay đúc bằng năm loại kim khí, hoặc vẽ trên giấy lụa; những tượng Phật này làm ruộng phước cho chúng sanh. Nếu cung kính như đức Phật còn tại thế, thì công đức thật khó nghĩ bàn. Trụ trì mãi không tuyệt mất, gọi là trụ trì Phật Bảo. Vô luận sách màu vàng (tạng kinh đại thừa), hay lá Cụ Diệp (tạng kinh tiếng Pa Li của tiểu thừa) đều là ba tạng kinh điển; mười hai phần giáo của đại thừa và tiểu thừa, khiến người thấy nghe, y theo đó mà hành trì, thì đều được hết khổ, đắc an lạc, cho đến thành Phật. Tam tạng kinh điển, giáo hóa chúng sanh tương tục không ngừng, nên gọi là trụ trì Pháp Bảo. Cạo bỏ râu tóc, đắp y hoại sắc, hoằng tông diễn giáo, hóa độ chúng sanh, nối tiếp Phật chủng, đó gọi là trụ trì Tăng Bảo. Nơi đây, đã bàn xong về trụ trì Tam Bảo.
Trụ trì, biệt tướng, nhất thể, đều gọi là Châu Báu, mà không thể bị pháp thế gian xâm lấn tổn hại, hoặc phiền não làm nhiễm ô. Bảy loại châu báu ở thế gian, tuy được gọi là quý báu, nhưng thọ hưởng trong một thời gian, cuối cùng sẽ hết, vì chỉ dưỡng sanh chứ không thoát chết.
Luận về Tam Bảo, có thể chấm dứt vô biên sanh tử, viễn ly tất cả sợ hãi lo âu, mãi mãi hưởng thọ thường lạc.