KINH PHÁP CÚ THÍ DỤ
Dịch từ Phạn văn: Pháp sư Pháp Cự và Pháp sư Pháp Lập ở Thế Kỷ 4
Dịch sang Tiếng Việt: Tại gia Bồ-tát giới Thanh tín nam Nguyên Thuận
QUYỂN 3
PHẨM 21: THẾ TỤC
Thuở xưa có một Phạm Chí quốc vương, tên là Đa–vị–tả. Ông vua này phụng sự 96 hàng ngoại đạo. Một ngày nọ, ngài bỗng nhiên phát khởi tâm lành và muốn làm bố thí rộng lớn. Như pháp của Phạm Chí, ngài lấy bảy báu chất thành một đống cao như núi để bố thí. Hễ ai đến xin, ngài bảo hãy lấy một nhúm đầy rồi mang đi. Trải qua nhiều ngày như thế mà đống châu báu vẫn không giảm sút.
Đức Phật biết phước đức của vị vua này ở đời trước và đáng được hóa độ, nên Thế Tôn hóa làm một Phạm Chí rồi đi đến nước đó. Khi ấy nhà vua bước ra và trông thấy Phạm Chí.
Họ cùng thăm hỏi lẫn nhau, rồi nhà vua hỏi rằng:
“Ngài đến đây muốn cầu chi? Hãy cứ nói ra, xin đừng ngần ngại!”
Phạm Chí đáp rằng:
“Tôi từ xa đến đây muốn xin trân bảo để mang về xây một căn nhà.”
Nhà vua nói rằng:
“Tốt lắm! Vậy hãy tự lấy một nhúm đầy rồi đi.”
Phạm Chí lấy một nhúm châu báu, rồi đi bảy bước và trở về đặt chúng ở chỗ cũ.
Nhà vua hỏi rằng:
“Sao không lấy?”
Phạm Chí đáp rằng:
“Tài vật này chỉ đủ xây một túp lều tranh. Tôi lại phải lấy vợ nên quyết sẽ không đủ. Bởi vậy tôi chẳng lấy.”
Nhà vua nói rằng:
“Vậy hãy lấy ba nhúm!”
Phạm Chí liền lấy ba nhúm châu báu, rồi đi bảy bước và trở về đặt chúng ở chỗ cũ.
Nhà vua hỏi Phạm Chí:
“Sao lại không lấy?”
Đáp rằng:
“Tài vật này chỉ đủ lấy vợ. Tôi lại không có ruộng vườn, nô tỳ và trâu ngựa, nên với tài vật này thì không đủ. Bởi vậy tôi chẳng lấy.”
Nhà vua nói rằng:
“Vậy hãy lấy bảy nhúm!”
Phạm Chí liền lấy bảy nhúm châu báu, rồi đi bảy bước và trở về đặt chúng ở chỗ cũ.
Nhà vua nói rằng:
“Như vậy nghĩa là sao?”
Phạm Chí đáp rằng:
“Nếu có con cái thì lại phải dựng vợ gả chồng. Huống nữa sẽ còn gặp việc cát hung. Tôi tính sẽ không đủ. Bởi vậy tôi chẳng lấy.”
Nhà vua nói rằng:
“Nếu thế thì hãy lấy toàn bộ số châu báu này đi!”
Phạm Chí tiếp nhận nhưng rồi trả lại và bỏ đi. Nhà vua hết sức ngạc nhiên và lại hỏi nguyên nhân.
Phạm Chí đáp rằng:
“Tôi xưa nay đi xin ăn để sinh sống, suy gẫm thọ mạng con người sống trên đời chẳng bao lâu, vạn vật vô thường và sớm tối khó bảo hộ. Nhân duyên càng nhiều thì sầu khổ ngày càng tăng. Dù tích trữ châu báu cao như núi thì cũng chẳng có lợi ích gì cho bản thân. Mưu toan về tham dục thì chỉ tự nhọc nhằn chuốt khổ. Đâu bằng như ý dừng nghỉ và cầu Đạo vô vi. Bởi vậy tôi chẳng lấy.”
Lúc ấy nhà vua được tâm khai ý giải và xin phụng trì chánh giáo.
Bấy giờ Phạm Chí hiện ra uy tướng quang minh của Phật, bay lên và đứng giữa hư không rồi nói kệ rằng:
“Dù trữ nhiều trân bảo
Cao tột đến cõi trời
Như thế khắp thế gian
Đâu bằng thấy dấu Đạo
Ác xem như điều thiện
Ái xem như chẳng ái
Lấy khổ cho là vui
Cuồng phu bị chôn vùi”
Khi thấy uy tướng quang minh của Phật chiếu khắp đất trời và lại nghe được những bài kệ này, nhà vua vui mừng hớn hở. Nhà vua cùng quần thần liền xin thọ Năm Giới và đều đắc Quả Nhập Lưu.