Những Vần Thơ Tịnh Độ

Trích trong “Hương Quê Cực Lạc và Lá Thư Tịnh Độ”

Hòa Thượng Thích Thiền Tâm Việt dịch

 

Canh khuya tựa cửa nhìn trăng lặn,
Chiều tối đẩy song ngắm bóng tà.
Đất khách từ lâu trôi nổi mãi,
Khẩn cầu Phật rước lại hương gia.
Thốn Hương Trai Chủ

Đường tịnh khuyên mau cất bước ngay,
Mạng người hô hấp bảo cho hay!
Nghìn vàng tấc bóng nên yêu tiếc,
Siêu, đọa trông mong một kiếp này!
Nhứt Nguyên Thiền Sư

Thuyền chạy về Tây, nhớ cố hương,
Ao sen giờ hẳn gió thanh lương?
Phiêu lưu khó nại, lòng về thiết,
Lá phướn chùa ai dưới tịch dương?
Minh Bản Thiền Sư

Đường tu mười vạn, một đầu lông,
Ai gọi trời Tây lộ viễn vông?
Cảnh Phật chẳng ngoài tâm thấy được,
Chân dung nơi định vẫn thường trông.
Cổ Khê Thiền Sư

Rất sợ lâm chung nghiệp thức mê,
Khôn thành chánh niệm, lưỡi hầu tê.
Nếu như bình nhật không chuyên thiết,
Đâu sẵn tư lương lúc trở về?
Tây Nhất Cư Sĩ

Luân hồi nẻo ấy hiểm phi thường!
Cầu đấng từ bi dắt dẫn đường.
Chẳng đợi ao vàng sen chớm nở,
Trước đem hồn mộng đến Tây phương.
Dục Sơn Pháp Sư

Đống xương sanh tử dường non cả,
Giọt lệ chia ly nước biển đầy!
Thế giới ngày kia rồi cũng hoại,
Đời người khoảnh khắc chớ mê say.
Cái thân nam nữ ngàn phen đổi,
Mà kiếp sừng lông vạn lúc thay.
Muốn khỏi luân hồi nhiều khổ hận,
Phải tu Tịnh độ gấp khi này.
Ưu Đàm Đại Sư

Sớm về an dưỡng mà ngơi nghỉ,
Đừng đối Ta Bà luận có không.
Lửa nghiệp khi hừng, dùng nước định,
Niệm trần lúc khởi, gắng ra công.
Nén hương siêng lễ ba ngàn Phật,
Tràng chuỗi cần chuyên một tấc lòng.
Xót cảnh mẹ già trông tựa cửa,
Hững hờ du tử chạy tây đông!
Tây Liên Cư Sĩ

Tịnh độ sao riêng chỉ cõi Tây,
Muốn cho tâm niệm có nơi về.
Môn đầu được nhập, môn môn nhập,
Bước trước lầm mê, bước bước mê.
Chỉ thẳng hạ phàm đồng thượng thánh,
Không rời phiền não chứng bồ đề.
Sen vàng bạn tốt chừng nào gặp?
Sánh bước nhàn du lối cảnh quê.
Thốn Hương Trai Chủ

Thân tàn quang cảnh có bao mà,
Bọt nước làn sương một sát na!
Gió lạnh riêng thương thu quạnh quẽ,
Lá vàng những xót tuổi suy già!
Tấm lòng để sạch, hư danh mất,
Tay chuỗi lần theo tiếng Phật qua.
Trân trọng khuyên ai nên gắng sức,
Chớ cho muôn kiếp lụy Ta Bà.
Thật Hiền Đại Sư

Bước đến Tây phương thấy suốt thông,
Mây lòng tan sạch lộ trời trong.
Không ngằn sát độ lung linh khắp,
Đầy cõi chơn thân rực rỡ cùng…
Các ngọc đài hoa chen ẩn ẩn,
Cây vàng diệu bích chiếu trùng trùng!
Làu làu một khối quên tung tích,
Muôn tượng sanh bày cảnh sắc dung.
Niết Bàn Sám Chủ

Ta Bà cõi nghiệp sự tung hoành,
Nói đến Liên bang mộng cũng thanh,
Hơi thở chẳng vào nghìn kiếp hận,
Tấc lòng dám bỏ sáu thời danh?
Như gà ấp trứng liền hơi ấm,
Tợ lửa nung vàng luyện mới tinh
Một niệm gốc tình trừ sạch hết,
Tánh chơn lồ lộ khối viên minh.
Châu Quang Cư Sĩ

Cảnh yên, người vắng, giữa thanh thiên,
Siêng giữ thân tâm dám trễ kiên?
Chém đứt niệm trần dây nghiệp rậm,
Phá tan ý vọng núi mê cao.
Giọt châu nhớ Phật, châu chưa dứt,
Mối tưởng quy Tây, tưởng lại nhiều!
Những mến đài sen hoa cánh ngọc,
Nghĩ cho tên họ đã đều nêu.
Tháng hạ ngày tàn tiết nóng sao!
Trong bầu hỏa trạch chịu hừng thiêu.
Một vùng cây biếc che lầu các,
Mười dặm sen tươi chói họa kiều.
Mắt ngắm trời Tây lòng ngớ ngẩn
Lệ theo tiếng Phật dạ tiêu điều.
Bao giờ về được ao trong mát?
Trần lụy bao nhiêu sạch bấy nhiêu!
Thốn Hương Trai Chủ

Lúc đi dễ thuận niệm Di Đà,
Một Phật tùy theo một bước qua.
Dưới gót hằng thời chơi Tịnh Độ,
Trong tâm mỗi niệm cách Ta Bà.
Dạo quanh hoa liễu nhưng thường nhớ,
Lên xuống non sông vẫn chẳng xa.
Đợi lúc vãng sanh về Cực Lạc,
Mười phương du ngoạn tự như mà!

Khi nằm niệm Phật lặng âm thinh,
Hơi thở nương theo giữ hiệu danh.
Một gối gió thanh trong vạn dặm.
Nửa giường trăng sáng khoảng ba canh.
Đã không trần lụy tâm yên tịnh.
Duy có liên hoa mộng dễ thành.
Giấc điệp mơ màng chư Phật hiện,
Tỉnh ra còn vẫn nhớ phân minh.
Tỉnh Am Pháp Sư

Đời người trăm tuổi, ai trăm tuổi?
Chuyện cũ quay nhìn, chuyện mộng mê!
Nghĩ khóc đồng lưu đi lạc mất,
Lãng quên cõi Tịnh chẳng lo về!
Phạm Kỳ Thiền Sư

Đêm dài dễ mộng về thôn cũ,
Năm hết không quên phận lữ hành.
Mười vạn ức đường quê Cực Lạc,
Tấc lòng mang mển những thâu canh!
Tư Tề Lão Nhân

Nói đến vô thường mọi việc khinh,
Đói ăn khát uống biếng kinh dinh.
Một lòng chuyên hướng trời An Dưỡng.
“Vạn thiện đồng qui” nhớ Vĩnh Minh!
Mãng tưởng ngày về chửa đến ngày,
Bên trời du tử mộng hồn bay!
Tỉnh mơ, tiếng nhạn rơi đêm vắng,
Tin tức miền Tây chậm vãng lai?
Sở Thạch Lão Nhân

Tóc sương thay mái đầu xanh,
Một đời sự nghiệp nghĩ thành không hoa!
Soi bổn phận
Lánh đường tà.
Âm thầm thời tiết đổi.
Lặng lẽ tháng ngày qua.
Kíp mau tìm đến chân thường lộ,
Dám chậm chờ xem bịnh tử mà!
Cõi Phật đâu xa cách?
Về chăng chỉ tại ta!
Mỗi niệm chỉ cần không thoái chuyển.
Ao vàng đã sẵn có Liên Hoa.
Thân tàn về cõi báu,
Sen nở thấy Di Đà!
Liên Ẩn Thiền Sư

Lầu quỳnh cách biệt những năm xưa,
Lối cũ đường xa bước trở về,
Tháng ngày hờ hững,
Tóc điểm hoa lê!
Lòng theo bóng nguyệt trời tây xế,
Tai lắng nghe chim tiếng nhớ quê
Lá thu rơi rụng…
Tấc dạ não nề!
Đỉnh trầm xông đốt ngân hơi khánh,
Hướng cõi Liên bang phát nguyện thề:
Ta Bà đã chán chê…!
Tra Am Thiền Sư

Ngày tháng chim lồng quanh quẩn,
Thân người bèo nước linh đinh
Trăm năm tạm gởi kiếp phù sanh,
Há lại mơ màng chẳng tỉnh?
Đem mối trần duyên giũ sạch,
Đừng cho mộng cảnh lưu đình.
Di Đà sáu chữ ấy chơn kinh,
Đường lối tu hành tiệp kính!

Chẳng luận sang, hèn, ngu, trí.
Không phân già, trẻ, gái, trai.
Có tâm làm được đấng Như Lai,
Lời thật lưu truyền vẫn tại!
Sáu chữ Di Đà rất dễ,
Một lòng tưởng niệm đừng sai.
Thân nầy thề chiếm tử kim đài,
Gắng giữ niệm tâm chớ trái!
 Linh Thoại Thiền Sư

Hơn sáu mươi năm,
Thoáng dường xuân mộng.
Tỉnh ra thôi một giấc hoàng lương!
Phù hoa bóng huyễn,
Có mấy phong quang?
Nhìn xem đã rõ…
Cắt mối tơ vương,
Mặc kẻ lao nhao chốn hí trường!
Lều tranh núi biếc,
Bổn phận lo lường
Tùy duyên thong thả.
Rửa bát đốt hương.
Đem tâm quy hướng cõi thanh lương!
Mênh mang biển nghiệp,
Đau khổ bao dường!
Quay đầu trông lại thấy thêm thương!
Trang Nghiêm Cư Sĩ