Nhớ Tịnh Độ

Sở Thạch Thiền Sư

Ngày đêm thao thức nhớ mong về
Nghìn trùng lãng tử cách xa quê
Bèo mây gởi gắm niềm tâm sự
Cánh nhạn lạc đường dạ ủ ê.
Mấy độ dòm song chờ nguyệt rụng
Một đời nương gởi thấy buồn ghê
Đất vàng đang đợi ta quay gót
Thế Chí, Quan Âm đứng cận kề.

Từng nghe Bạch hạc vốn tiên cầm
Ngày cứ vây quanh diễn pháp âm
Ý muốn viết thư cho bạn hữu
Họ liền biết rõ ở chơn tâm.
Hằng mong cõi Tịnh mau mau đến
Tay đỡ Di Đà sớm giáng lâm.
Trăm tuổi chỉ là một tất bóng
Ta bà đâu có bậc tri âm.

Đất lưu ly phủ bởi vàng ròng
Cửa các điểm tô những ngọc trong.
Văn tự không lời ghi hết được
Nhục thân chưa đến ý đà xong
Lời hay Khổng-tước luôn mồm kể
Lẽ đạo Tần-già nói rất thông
Mơ ước đường về mau cất bước
Đêm dài vững bước cứ thong dong.

Cuộc sống ít người được bảy mươi
Ngắm lại mới hay việc đã rồi
Khóc bạn cùng sanh sao vội mất
Lo mình Tịnh độ mãi đơn côi
Trân châu mã não rơi đầy đất
Chim ngọc, cây ngà phải liệu bồi
Pháp thân chứng được không còn nghiệp
Thênh thang nhàn nhã lạc bang chơi.

Chớ đem thai ngọc sánh Liên Trì
Mỗi niệm Tây phương phải gắng ghi
Bước đến đài sen thành Phật tử
Lo gì Từ Phụ chẳng đưa đi
Miệng nhờ Pháp nhủ ngàn ngon ngọt
Tâm được minh môn vạn tổng trì
Trước đài Bát nhã khôn quay gót
Phật quả không còn chút ngại nghi.