DIỆU ÂM NHÂN QUẢ
NHỮNG CHUYỆN NHÂN QUẢ Ở VIỆT NAM
Diễn đọc: Tạng Thư Phật Học
NHỮNG CHUYỆN NHÂN QUẢ Ở VIỆT NAM
Huệ (pháp danh Diệu Ân), ở Biên Hòa Đồng Nai đã kể cho tôi nghe câu chuyện thế này:
Vợ chồng Liên là bạn thân Diệu Ân, theo đạo công giáo, họ đã có một cháu trai. Ngày nọ Liên thấy mình ngày càng mập ra, vòng bụng cứ to dần, đầu óc bần thần hay choáng. Liên đi khám bịnh thì bác sĩ cho uống thuốc tâm thần. Một hôm hết chịu nổi cô lên bịnh viện tỉnh kiểm tra tổng quát. Vì Liên hay buồn nôn nên bác sĩ cho là bộ tiêu hóa có vấn đề, ông cẩn thận chẩn khám rất kỹ, cuối cùng phát hiện ra Liên đã có thai bốn tháng.
Nghe kể đến đây tôi không kìm được, ngạc nhiên hỏi:
– Lạ vậy, Liên đã từng sinh con, vì sao có thai lại không biết?
Diệu ân cười đáp:
– Vậy mới nói…! Bởi vì chu kỳ Phụ nữ của Liên vẫn xảy ra đều đặn binh thường nên Liên không thể nghĩ là mình có thai. Bác sĩ nói thai đã bốn tháng, không thể phá. Và do ảnh hưởng thuốc Liên dùng trước đây liên quan đến não nên thai nhi sẽ bị dị tật, không binh thường.
Liên rất lo, nhất lả khi siêu âm, bác sĩ quả quyết đứa bé sinh ra sẽ dị dạng… Liên rất buồn, quyết định bỏ con. Cô nói với Diệu Ân: – Nhà em kinh tế không khá, đẻ thêm đứa nữa lấy gì mà nuôi? Đã vậy đứa bé còn mang dị tật, có khả năng bị liệt rất cao. Làm sao em dám giữ bé lại?
Diệu Ân vốn là phật tử thuần thành, có niềm tin rất sâu với đạo nên trấn an bạn:
Em cứ niệm danh hiệu Bồ-tát Quan Âm và lễ bái đức Phật Dược Sư cầu cho bé. Đức Quan Âm rất linh, còn Phật Dược Sư vốn từ bi, có đại nguyện chữa lảnh bịnh cho chúng sinh, không những vậy, ai chịu tụng niệm, lễ bái Ngài thì đời sau sẽ có dung mạo xinh đẹp. Em cứ làm như chị khuyên, an tâm đẻ con bình thường. Nếu cháu bé sinh ra mà bị dị tật chị hứa sẽ nuôi dùm cho!
Nghe vậy Liên yên lòng, anh chồng là công giáo, nhưng thấy tình trạng thai nhi như vậy, đành để vợ tùy ý thực hiện theo lời Diệu Ân khuyên thử. Thế là suốt năm tháng trời, Liên ngày đêm khẩn thiết niệm Quan Âm và lễ sám Dược Sư.
Kết quả, tới ngày khai hoa nở nhụy, một bé trai khôi ngô tuấn tú chào đời. Chẳng những dung mạo xinh đẹp mà mỗi ngày một lớn, bé rất thông minh, vượt xa hẳn anh mình về sắc vóc lẫn trí tuệ.
Chồng Liên sau biến cố này, anh liền đi thỉnh tượng Phật Dược Sư về thờ. Còn Liên thì luôn bảo với thằng bé:
– Này con, phải biết ân má Huệ, nhờ có má Huệ mà con được sinh ra đấy nhá!
Diệu Ân còn kể thêm một chuyện khác nữa:
Có cặp vợ chồng nọ chuyên bán cá ở chợ Biên Hòa, mỗi ngày giết hằng trăm con cá lóc. Bà vợ còn sáng chế ra thanh kẹp sắt để giết cá cho nhanh gọn, chỉ cần kẹp vào đầu cá lóc tập thể, đập một vài cú là cá chết hằng loạt, không phải tốn nhiều công sức.
Diệu Ân rất tội họ tạo nhiều ác nghiệp nên lo tìm lục mớ sách, đĩa VCD (nói về quả báo sát sinh, kể chuyện địa ngục…) đưa cho họ xem.
(Nghe kể đến đây tôi thật phục tâm đạo của Diệu Ân. Bản thân tôi chắc chắn không can đảm làm vậy, thứ nhất – vì cặp vợ chồng kia đạo Công giáo, thứ hai – mấy loại sách nói về nhân quả, địa ngục thường bị người cười chê là mê tín, là chỉ để lừa gạt giới bình dân kẻ nhẹ dạ cả tin, nên chắc chắn họ sẽ không thèm xem và ai dám truyên truyền có thể sẽ vấp phải phản ứng miệt thị gay gắt).
Đúng như tôi dự đoán, họ có chịu khó xem sơ qua, xong rồi dè bĩu: – Ba cái sách, đĩa nói tầm ruồng như thế này, ai mà thèm tin? Dẹp đi!
Vài ngày sau, bà vợ nằm mơ, thấy mình đập đầu hai con cá lóc. Hai con cá trong mơ rất to lớn, nhưng kỳ lạ là thân thể mang hình cá nhưng cái đầu lại là hai bà giả. Do bị đập nên máu me phun đầy, họ kêu rống khóc than thảm thiết.
Bà vợ giật mình tỉnh vậy, sợ toát mồ hôi. Tâm thần hoảng loạn. Kể từ đó bà không dám giết cá nữa. bà vẫn bán cá, nhưng bán cho người mua phóng sinh.
Còn nhỏ H là hàng xóm ở sát cốc tôi. Một hôm nó nằm mộng thấy mình đi mua thịt heo. Ra chợ gặp miếng thịt heo tái xanh, nó lật qua lật lại, đang thắc mắc thầm thì bỗng thấy hình ảnh một ông già hiện ra buồn bã nói: – Tôi bị bịnh nên màu thịt mới thế này!
H kinh sợ thức giấc, tỉnh dậy nó không dám mua thịt heo ăn nữa.
Có thể bạn đọc sẽ cho việc nằm mơ này là do ảnh hưởng thể trạng không tốt nên mộng mị bâng quơ. Vậy thì tôi xin kể một chuyện nữa, có thật 100% của chị Thoa, hiện cư ngụ tại Mỹ.
Gia đinh chị Thoa mẹ đạo Phật, ba đạo Công giáo nên cả nhà phải theo đạo Công giáo. Nhưng khi Thoa ở tuổi xế chiều, ba mẹ đều qua đời, chị lại thích nghiên cứu đạo Phật, ưa viếng chùa.
Một Ni Sư (được chị kính tin quý trọng) khuyên chị nên trì chú Đại Bi cho tiêu nghiệp. Chị vâng lời. Sau khi Thoa trì chú Đại Bi được một tuần thì gặp ngày Lễ Tạ Ân ỏ Mỹ. Cô bạn thân bèn làm thịt gà tây mời Thoa qua dự tiệc và còn biếu cho nửa con gà đề đem về nhà ăn.
Thoa đem thịt gà để vào tủ lạnh, tối đó chị nằm mơ. Thấy trong tủ lạnh chỗ mình cất thịt gà tây, lại là xác chết của một ông Mỹ đen, trông rất thảm thương, cũng có đầu minh, một bắp đùi… hệt như phần thân con gà cất trong tủ. Chị hoảng hồn thức dậy, việc đầu tiên là mở tủ lấy bao thịt gà ra xem, người chị run bắn… Sáng ra, chị vội vàng đem thịt con gà tây biếu cho nhà hàng xóm. Từ đó, chị bỏ sát sinh, phát nguyện ăn chay mãi mãi.
Bà chủ nhà hàng
Diệu Ân có nhỏ em tên Phương. Phương đi khám bịnh gặp một bà ngồi cạnh tên Lan, bị bệnh ung bướu rất nặng.
Bà Lan tâm sự, bà theo đạo công giáo, là chủ một nhà hàng rất đắt khách, nổi danh nhờ tài chế biến món ốc tuyệt ngon. Mỗi sáng bà luộc 200kg ốc, một ngày tiền lời thu vào đến 5-7 triệu, kinh tế rất phất.
Nhưng dạo gần đây, bà bị bịnh nặng. Bà có cảm giác như lúc nào cũng có hàng ngàn con ốc đeo bám vào thân, rứt rỉa từng mảng thịt khiến toàn thân bà đau đớn nhức nhối không kể xiết. Sau khi siêu âm, bác sĩ nói dưới mỗi tế bào của bà đều có dòi. Nghĩa là toàn thân bà dòi ẩn lúc nhúc, lúc nào bà cũng rên siết oằn oại.
Phương chỉ im lặng nhìn không biết nói gì. Theo nhà Phật thì đây là ác báo của nghiệp sát sinh, nhưng hiếm ai chịu tin. Đúng là bây giờ bà giàu có, mỗi ngày lời 5-7 triệu nhưng tiền đó không đủ chữa bịnh, không mang lại hạnh phúc cho bà.
ở Biên Hòa còn có một Nhà hàng khác nữa tên T.H. nổi danh với món hột vịt lộn. công nhân vào làm, nội ngồi tuyển lựa hột vịt đẹp không thôi cũng đủ lãnh lương bạc triệu. Nhà hàng này rất đắt khách, Hột vịt dọn ra luôn to tròn đều nhau, hương vị rất vừa miệng thu hút, nên tiếng đồn lan rộng, khách phương xa nườm nượp đổ về đây thưởng thức món ăn này.
Nhưng mới gần đây, người ta đồn rầm rĩ về chuyện nhà hàng T.H. sinh ra cháu bé thân mình mọc đầy lông. Chẳng những thế, các con họ sinh ra đều rất xấu xí.
Betty
Đứa con gái đầu của Diệu Ân là Betty rất xinh đẹp, nhưng cháu bị vướng căn bịnh lạ, khắp người nổi ghẻ, da sần đỏ sưng nhức giống như chứng bịnh vầy nến. Trị đủ thuốc mà không thuyên giảm. Betty rất khổ tâm. Betty và mẹ thường tụng kỉnh sám, bố thí cúng dường để cầu mau hết bịnh. Chứng bịnh này kéo dài suốt mấy năm, tôi cho rằng đây có thể là bịnh nghiệp (chưa thể trị dứt liền, có lẽ là do thời gian trả ác báo chưa hết).
Dạo gần đây, bịnh Betty đã thuyên giảm nhiều, đang dần khỏi hẳn. Một hôm, dì Phương của Betty nằm mơ thấy ông ngoại bé vốn là một cư sĩ (mất đã lâu) giờ hiện thân đến với hình dáng một tu sĩ cao lớn, trang nghiêm, ông nhắc nhở thế này: – Betty bị bịnh như vậy là do đời trước nó hay ăn ốc. Bảo nó phải cử sát sinh và không được àn ốc nữa!
Tỉnh dậy, Phương kể chuyện mộng cho chị mình nghe. Diệu Ân giật mình nhó lại đúng là Betty rất thích ăn ốc, nó mê món này đến nổi thường càu nhàu mẹ: -“Con thích ăn ốc mà mẹ cứ cấm cản hoài, cứ cho con ăn đi, được ăn thỏa thuê rồi thì dù con có… chết cũng cam!”
Hóa ra là vậy. Diệu Ân bảo tôi mỗi lần nhìn thấy Betty ngòi gỡ các vảy mài ghè trên mình, giống hệt cảnh hồi xưa nó ngồi gỡ mài ốc.
Hóa ra bịnh nghiệp của Betty là đây. Tôi chợt nhớ tới các giai nhân, người mẫu… thường tuyên bố họ thích ăn món ốc nhất. Chuyện này có thể cảnh giác chút nào chăng? Betty rất dẹp, tôi thầm nghĩ nếu không bị chứng bịnh kia thì nó cũng thuộc hàng hoa hậu hoa khôi. Nhớ tới câu nó nói: “Cho con ăn rồi con… chết cũng được!”… mà tôi buồn cười. Nói thì dễ, tưởng tượng chết cũng dễ, nhưng một khi vướng chứng bịnh lạ khiến giai nhân phải chết… cả lòng thi quả không sung sướng chút nào.
Sát sinh chính là đang tạo ác nghiệp, chẳng riêng gì loài ốc. Viết tới đây tôi bỗng nhớ tới chuyện cô N ở bên Mỹ. N là Phật tử thuần thành, rất siêng trì kinh niệm Phật, chuyên sang băng đĩa giảng kinh tặng biếu cho người.
Có lần N than với tôi cô hay bị nhức đầu, nhức và đau như búa nện.
Tôi ngạc nhiên vì thấy bình thường N “tu” dữ lắm. vậy thì nguyên nhân gì khiến N hay bị nhức đầu? Tính N dịu hiền, rất hi sinh lo cho gia đình. Chồng N rất hiền thiện, tốt tính; ngày tối chăm chỉ làm việc nuôi vợ con. Gia đình họ sống cực kỳ hòa thuận hạnh phúc, đến nỗi họ nguyện đời đời kiếp kiếp xin được sống bên nhau. Cho dù gặp thời buổi nhiều người kiếm việc khó khăn, họ vẫn ung dung thọ hưởng phúc báu thiện lành của mình, không phải bươn chải nhọc nhằn mà cuộc sống vẫn rất sung túc, nhàn hạ, muốn gì có đó. Đặc biệt là cả nhà đều rất mộ đạo, vậy thì then chốt bịnh nhức đầu của N nằm ở đâu?
Suy nghĩ mãi, có lần tôi hỏi N: – Vậy N có hay… đập đầu cá không?
N cười đáp: – Dạ con không có sát sinh. Bên Mỹ này cái gì họ cũng bán sẵn làm sẵn hết, còn cá thì…
– Thì sao?
N từ tốn kể: – Hai cậu quý tử nhà con rất thích ăn cá tươi. Nhất là cá lóc. Con ra chợ cứ việc chỉ con cá nào mình ưng ý, rồi ung dung bỏ đi mua hàng – một lát quay lại – thì mấy thằng Mễ đã làm sẵn hết cho mình, nên con không nhìn thấy cảnh giết chóc.
Thế thì, dù N không giết, nhưng chọn cá sống để cho người giết, thì tội cũng giống như minh làm. Trong giới cấm sát sinh – Phật không cho tự giết hay bảo người giết, và nếu nghi người giết vật đó vì mình thì cũng không được phép ăn. N không nhớ hay sao?
– Dạ… nhưng mà các cháu Hòa, Hiệp, hễ thức ăn không ngon thì chúng không nói gì, nhưng chẳng động đũa tới, con sợ chúng ốm gầy rồi sinh bịnh… mà ăn cá chết mùi vị của nó nhạt nhẽo lắm, không có ngon như cá tươi sống… ạ.
– Vâng! Bây giờ cô nóng ruột vì con trai ăn không được tươi ngon nên đành đề người đập đầu cá cho nó ăn, sau này khi mấy con cá tìm đến… báo oán theo đúng luật nhân quả – Chừng đó các con cô sẽ lãnh phải đau đớn tổn thương tương tự… cô có kham nổi không? Thà là bây giờ chịu cho chúng ăn dở một chút mà ngày sau không bị ác báo (vẫn là giải pháp hộ vệ mình tốt nhất). Cô không thấy gương thân quyến Phật: cả giòng họ Phật Thích Ca trong tiền kiếp xa xưa (từng là dân chài) vì giết một con cá lớn ăn thịt mà sau này đến khi con cá đầu thai làm người, (là vua Tỳ Lưu Ly) nó đã truy sát giết cả dòng tộc Ngài hay sao?
– Dạ con hiểu rồi, con sẽ không làm vậy nữa.
Vài tháng sau, N phone cho tôi, kể rõ tự sự:
-Thưa cô bây giờ thì con chừa sát sinh thực rồi. Hồi trước con hứa với cô mà còn lưỡng lự vì quá thương gia đình, muốn chồng và con được ăn ngon. Nhưng tuần rồi, con ra chợ vừa chỉ vào con cá mình ưng ý xong, ngay lúc con quay lưng đi thì thằng Mễ đập đầu con cá một cái “bốp”, con ở cách đó chừng vài bước, nhưng đầu con lập tức nhức bưng bưng và con quỵ xuống, ngoái lại nhìn hàng cá, con hiểu hết. Con biết vì sao mình thường bị nhức đầu rồi. Cô nói đúng. Con xin sám hối và nguyện từ rày bỏ hẳn sát sinh, con đã tỉnh ngộ và hiểu rồi cô ạ.