NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch
LƯU KẾ TOÁN
Năm 1989, hôm nọ lúc dùng cơm tối, vợ tôi kể về Lưu kế toán là đồng nghiệp làm chung công ty và hỏi con gái: Không hiểu vì sao bà Lưu liên tục bị mất trộm?
Lần thứ nhất bà Lưu cưỡi xe đạp đi làm thì bị mất trộm. Sau đó bà mua chiếc thứ hai, đi làm được nửa tháng thì lại bị mất. Một tuần sau bà mua chiếc thứ ba: Vừa chạy về, mới dựng dưới nhà để đi lên lầu lấy đồ chuẩn bị đi làm, khi xuống lầu thì chiếc xe đã biến mất…
Tức quá bà khóc một trận. Vì trong một tháng mà bị mất liên tiếp ba chiếc xe đạp. Người chung quanh ai cũng cảm thông, đồng xúm nhau rủa thằng ăn trộm… thất đức!
Bởi Lưu kế toán tính tình tốt, hay giúp người, ở công ty năm nào cũng được bầu chọn, khen thưởng. Bà làm việc giỏi, xã giao khéo. Theo ý vợ tôi, bà tốt như thế, vì sao thường bị ác báo?
Quả Lâm hỏi:
– Mẹ ơi, có phải dì Lưu thường hay lấy giấy…. của công ty đem về nhà?
Nghe con gái nói, tôi hiểu ra ngay.
Thời đó bao bì, thùng chứa bánh kẹo là loại giấy bối vàng. Vợ tôi thường mách rằng: Trong công ty từ cán bộ đến nhân viên, đa số đều lấy giấy trong sở đem về nhà dùng làm giấy vệ sinh. Lúc đó tôi còn hỏi vợ:
– Sao em không lấy đem về nhà dùng?
Vợ tôi nói nàng không dám làm vậy. Bởi cảm thấy hành động này cũng chẳng khác chi ăn trộm (nàng là một kẻ: Hễ thấy người làm việc xấu thì mình đã phát run trước nhất)…
Con gái tôi nói:
Dì Lưu thường đến quầy Thương Phẩm, lấy giấy công ty đem về nhà xài (mà đó không phải là hàng xấu hay phế phẩm). Do dì thường lấy đồ quốc gia đem về làm của riêng, nên việc mất xe đạp chỉ là chuyện nhỏ. Nếu dì cứ tiếp tục lấy của công đem về dùng riêng, thì tương lai nhà dì sẽ bị trộm, cướp viếng… nghĩa là sẽ bị mất những thứ giá trị còn lớn hơn ba chiếc xe đạp nữa …
Quả nhiên, sáu tháng sau, vợ tôi kể: Nhà bà Lưu lại bị trộm viếng, truyền hình, máy thu âm, tiền bạc v.v… đều bị mất, tính ra tổn thất rất lớn.