NHÂN QUẢ PHỤ GIẢI LƯƠNG HOÀNG SÁM
TẬP II
Biên giảng: QUẢ KHANH
Hạnh Đoan Lược dịch

 

CHÚNG TA TỪNG ĐI KHẮP LỤC ĐẠO

Một ngày vào năm 1988, con gái tôi tan học về nhà, nó cất xe đạp xong thì kể:

– Vừa rồi tại ngã tư Hải Quang, người đạp xe đông đúc. Con tình cờ nhìn qua bất ngờ phát hiện ông cưỡi xe bên trái con là mình dê, chân người, con liền nghĩ: Đây là ảo giác, có thể người này kiếp trước là từ kiếp dê chuyển sinh làm người (thời điểm đó chúng tôi chưa đến với Phật giáo).1 Khi con quay sang nhìn người bên tả, thì thấy họ toàn thân là ếch. Con bèn phóng mắt nhìn chung quanh xa hơn: Thấy chỉ có số ít mang thân người, còn lại đa số là các loài như: Heo, trâu, bò, chó, chuột, mèo, voi, thỏ, hổ, sói v.v… tính ra có đủ loại, lớn nhỏ không đồng.

Tôi hỏi:

– Thế con có sợ chăng?

Nó đáp:

– Có gì mà phải sợ, đấy là lưu ảnh thân dáng đời trước của họ, hiện tại chẳng phải tất cả đều đang mang thân người rồi hay sao?

Tôi lập tức hiểu ra: Vì sao có người giàu lòng từ bi ưa giúp đời, nhưng lại có nhiều kẻ ưa trộm cướp giết người… Vì sao có kẻ mê ăn thịt, nhưng có người lại không thề ăn mặn, có lẽ tất cả đều liên quan đến việc này.

Lúc đó tôi rất buồn cười, hễ ai đến nhà, là tôi ráng soi nhìn… lai lịch họ, nếu như nhìn thấy là trâu, ngựa… thì tôi sẽ cho người này tính thực thà trung hậu… Hễ nhìn thấy tướng sư tử, sài lang, hổ báo… thì tôi biết những người này rất hung dữ. Còn nếu nhìn thấy chồn, chuột, thì lo đề phòng… họ sẽ trộm đồ, nếu nhìn thấy hồ ly, thì biết người này… thông minh giảo quyệt…

Cho đến một hôm, tôi nghĩ đến bản thân mình, cũng thắc mắc muốn biết tiền thân mình thế nào? Thế là tôi lập tức quán sát ngay: Hóa ra là súc sinh. Tôi thất vọng quá cỡ! Bởi tôi cứ đinh ninh, chắc mẫm thầm rằng: “Mình đây ắt phải là một vị thần tiên nào đó”…

Kể từ đấy tôi chẳng thèm phí công quán sát, nhìn, tìm, soi… lai lịch ai nữa. Cho đến khi… lần đầu tiên xem qua quyển sách Phật giáo “Giác Hải Từ Hàng”, tôi mới biết là có sáu cõi luân hồi.

Tiếp đến, tôi đọc cuốn Khai Thị của ngài Tuyên Hóa, tìm được con đường tu hành, nỗ lực tu và tiến thẳng đến hôm nay. Tôi thấy mình được gặp Phật pháp là cực kỳ may mắn.

Thực ra mỗi người đều có vô số tiền kiếp, nếu ta nhìn thấy một đời nào đó, thì cũng giống như mộng huyễn, đều không phải là ta chân thực. Cho nên, nhiều người hiếu kỳ muốn biết xem tiền thân tiền kiếp của mình là gì và chấp chặt vào đó… phải biết điều này là sai và hoàn toàn không cần thiết!

Quá khứ đã qua không trở lại, thân người ta mang hôm nay cũng là tạm thời, chỉ là hư vọng mà thôi. Nếu chẳng nắm ngay thời cơ này ráng tu cho liễu sinh thoát tử thì rất uổng phí. Ta tuyệt không nên tiếp tục sai lầm đánh mất cơ hội thoát ly tam giới trong đời này. Vì vậy xin quý vị hãy chịu khó tinh tấn, đối với Phật pháp cần tin sâu, hành thâm; mới có thể ngày ngày hưởng thọ pháp hỉ sung mãn. Nếu lúc nào cũng có Phật trong tâm, thì ưu tư làm chi chuyện mình (sinh trước hay sau Phật) không có phúc duyên hiện hữu ngay thời Phật trụ thế.

Chúng ta ngày nay tuy sinh ra không gặp Phật, nhằm đời mạt pháp, nhưng có đủ tín tâm, sáu căn thanh tịnh, đi lại vừa ý, đứng ngồi tự do, vô ngại. Những quả báo tốt đẹp ấy đều do duyên lành đời trước, nhờ ân Tam bảo khiến phát tâm Bồ đề. Những lợi ích như thế vô lượng vô biên,

không thể kể xiết. Vậy chúng ta há không báo ân, cúng dường Tam bảo hay sao?

“Muốn báo ân Phật, cần phải phát tâm Bồ đề, lập bốn lời thệ nguyện rộng lớn, tạo vô lượng duyên lành, trau dồi tu sửa thân tâm. Ấy là kẻ trí biết báo ân Phật”.