Kêu Rên Suốt Ba Tháng

 

Ánh đèn leo lét, lập lòe trong gió lạnh.

Dân chúng Trung Hoa tin rằng gặp thời tiết lạnh lẻo, dùng thịt chó sẽ giúp cơ thể con người ấm áp. Cho nên vào ngày giá rét này trong quán ăn thịt chó người ta thấy không còn một chỗ trống. Giữa khung cảnh đầy mùi thịt chó, đông đảo thực khách vào ăn nói chuyện ồn ào huyên náo.

Phía bên phải ở đàng sau quán, Tào Thăng Nguyên đang xách một con chó đã giết chết bỏ vào trong một cái thùng để nấu thịt. Trong nhiều năm, y sinh sống bằng nghề giết chó, và cuối cùng y mở quán nhậu thịt chó này. Công việc làm ăn phát đạt, y đã mướn thêm người giúp việc.

Người này cao hứng nói nhỏ với y: “Tào đại ca, con chó này mập thật đấy!”

Tào Thăng Nguyên tủm tỉm cười nói: “Lão đệ, chú thật là sành nghề. Con này chắc chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền lời lắm đó nghe!”

Chủ tớ hai người ngồi cạnh thùng nước sôi tiếp tục mài dao chuẩn bị nấu thịt chú chó này.

Thình lình xác con chó từ trong thùng vượt nhảy ra ngoài. Nó bay lên không nhắm thẳng đến Tào Thăng Nguyên ngoặm và cắn vào cổ y. Tào Thăng Nguyên hốt hoảng kêu la cứu mạng thất thanh!

Nghe tiếng kêu cứu, các thực khách đang ngồi trong quán ăn vội chạy đến xem. Họ thấy cảnh thây con chó chết đang cắn vào cổ Tào Thăng, máu đỏ tươi từ vết thương phun ra lai láng. Thật là khủng khiếp không ai dám nhìn!

Sau khi giật được xác con chó chết ra khỏi cổ, Tào Thăng Nguyên đi khắp nơi tìm gặp nhiều thầy thuốc giỏi, nhờ chữa trị vết thương. Nhưng chẳng may không có loại thuốc nào công hiệu. Vết thương ngày càng lở loét và nhức nhối nặng thêm. Tào Thăng kêu la rên rỉ suốt ngày đêm.

Sau ba tháng hành hạ xác thân đau đớn, cuối cùng Tào Thăng lìa đời. Những người hảo ăn thịt chó ở trong vùng chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy, từ đó về sau, không ai còn dám ăn thịt chó nữa vì nhận biết rằng bất cứ con vật nào bị giếtthịt, nó đều cảm thấy đớn đau vô cùng