KINH BI HOA
(Lịch sử đức Phật A Di Đà và các Bồ Tát)
Hán dịch: Đời Bắc Lương, Tam Tạng Pháp Sư Đàm Vô Sấm, Người Thiên Trúc
Việt dịch: Ni viện Diệu Quang, Nha Trang, Thích nữ Tâm Thường
Chứng nghĩa và Nhuận Văn: Tỳ kheo Thích Đỗng Minh, Tỳ kheo Tâm Hạnh
Quyển Thứ Ba
PHẨM THỨ TƯ
GUỒN NGỐC CÁC BỒ TÁT ĐƯỢC THỌ KÝ
(Phần 1)
Bấy giờ, Bảo Tạng Như Lai lại nghĩ: “ Như vậy… có vô lượng chúng sanh không còn thối chuyển nơi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Ta nay sẽ thọ ký cho từng người và cho họ thấy vô số cõi Phật “.
Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nhập định. Định đó tên là Chẳng Mất Tâm Bồ Đề. Do sức định này nên có ánh sáng lớn chiếu khắp vô lượng vô biên các thế giới, khiến cho tất cả Chuyển Luân Thánh Vương và vô lượng chúng sanh, v.v… đều được thấy vô biên thế giới của chư Phật.
Bấy giờ, ở mười phương vô lượng vô biên các thế giới khác, trong đó có các Đại Bồ Tát do nhờ anh sáng và nhờ Phật lực cho nên mỗi vị tự đi đến chỗ Phật, đem thần túc biến hóa mà mình đã đạt được cúng dường Phật và Tỳ kheo Tăng, đem đầu mặt đảnh lễ sát chân Phật, nhiễu bên phải Phật ba vòng và ngồi ở trước Phật muốn được nghe Như Lai thọ ký cho các Bồ Tát thành Phật.
Thiện nam tử! Bấy giờ, Phạm chí Bảo Hải lại bạch Thánh vương:
– Đại vương, Lúc này Ngài có thể phát nguyện trước tiên để nhận cõi Phật tốt đẹp.
Thiện nam tử! Nghe thưa như vậy, Thánh vương liền đứng dậy chắp tay quỳ thẳng hướng về bạch:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Con thật muốn được Bồ đề. Trước kia, suốt trong ba tháng con đem các thứ cần dùng cúng dường Phật và Tỳ kheo Tăng. Con hồi hướng căn lành này đến Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, không nguyện nhận lấy cõi Phật bất tịnh.
– Bạch đức Thế Tôn! Trước kia trong thời gian bẩy năm, ngồi ngay thẳng, con tư duy đến vô số cõi Phật thanh tịnh trang nghiêm.
– Bạch đức Thế Tôn! Con xin phát nguyện cho con được thành Chánh Giác, trong thế giới ấy không có địa ngục, ngã quỷ, súc sanh. Tất cả chúng sanh sau khi qua đời không bị rơi vào trong ba đường ác. Chúng sanh trong thế giới đều có mầu hoàng kim, người và trời không khác nhau, đều được lục thông. Nhờ Túc mạng thông, họ biết được trăm ngàn vạn ức na do tha những việc ở kiếp trước. Nhờ Thiên nhãn thanh tịnh, họ thấy tất cả trăm ngàn ức na do tha thế giới trong mười phương và thấy trong đó có chư Phật đang thuyết vi diệu pháp khắp mọi nơi. Nhờ Thiên nhĩ thanh tịnh, họ nghe tất cả trăm ngàn ức na do tha tiếng của chư Phật trong mười phương thế giới đang thuyết pháp. Do tha tâm trí nên họ biết được vô lượng vô biên na do tha tâm của chúng sanh trong các thế giới khắp mười phương. Nhờ như ý thông nên trong một niệm họ đến khắp trăm ngàn ức na do tha thế giới chư Phật, qua lại cùng khắp, làm cho khắp chúng sanh đều hiểu được không có ngã, ngã sở, đều được bất thối chuyển nơi Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Nguyện cho thế giới của con không có người nữ và tên gọi về họ. Tất cả chúng sanh chỉ một lần hóa sanh thì được tuổi thọ vô lượng, trừ khi họ có thệ nguyện, không có tất cả các tên bất thiện. Thế giới ấy thanh tịnh không nhơ xấu, thường có hương thơm vi diệu của chư thiên lan tỏa cùng khắp. Tất cả chúng sanh đều được thành tựu ba mươi hai tướng tốt để trang nghiêm cho mình. Tất cả Bồ Tát trong đó chỉ còn một đời bổ xứ, trừ thệ nguyện của họ.
Nguyện cho thế giới của con, chúng sanh ngay trong thời gian một bữa ăn, nhờ Phật lực nên đến khắp vô lượng vô biên thế giới gặp Phật trong hiện tại lễ bái, hầu hạ, đem thần túc biến hóa đã đạt được cúng dường lên Phật và ngay trong khoảng bữa ăn trở về thế giới của mình, thường giảng thuyết tạng pháp của Phật, thân được sức mạnh như Na la diên.
Những việc trang nghiêm nơi thế giới ấy, người có thiên nhãn cũng không thể nói hết. Chúng sanh ở đó đều được bốn biện tài. Mỗi vị Bồ Tát ngồi dưới một gốc cây, nhánh lá che khắp một vạn do tuần. Thế giới thường có ánh sáng tịnh diệu làm cho vô lượng cõi Phật ở các phương khác với vô số thứ trang nghiêm đều hiện ra ở trong đó. Các chúng sanh ở đó cho đến khi thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác không làm việc bất tịnh, thường được tất cả chư thiên và phi nhơn cung kính, cúng dường, tôn trọng; cho đến thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác và ở trong giai đoạn đó thường được sáu căn thanh tịnh, ngay khi sanh ra liền được an vui vô lậu, thọ hưởng diệu lạc, tự nhiên thành tựu tất cả căn lành, vừa sanh ra được mặc ca sa mới, liền được Tam muội, Tam muội đó tên là Thiện phân biệt. Do năng lực của Tam muội ấy họ đi đến cùng khắp vô lượng thế giới của chư Phật, gặp đức Phật hiện tại lễ bái, hầu hạ, cung kính, cúng dường, tôn trọng, ngợi khen; cho đến thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác đối với Tam muội này không thối mất. Có Bồ Tát theo như nguyện của mình đều tự trang nghiêm tu tập cõi tịnh diệu. Ở trong cây bảy báu, họ thấy tất cả chúng sanh ở thế giới chư Phật ngay sau khi sanh được định Biến chí, do năng lực định này nên thường thấy chư Phật hiện đang ở trong vô lượng vô biên các thế giới mười phương, cho đến khi thành Chánh Giác họ không còn thối chuyển.
Nguyện trong thế giới của con, những chúng sanh đều được cung điện, y phục, anh lạc và vô số thứ trang nghiêm giống như trời Tha Hóa Tự Tại thứ sáu. Trong thế giới không có núi, gò, ụ đất, đại tiểu Thiết Vi, Tu Di, biển lớn; cũng không có các tiếng phiền não chướng ngại, như: năm ấm, năm cái, v.v… Không có cái tên ba đường ác, tám nạn, không có tên cảm thọ khổ và tên không khổ không vui.
Bạch đức Thế Tôn! Vào đời sau con sẽ luôn luôn hành đạo Bồ Tát, mong được thành tựu cõi Phật thanh tịnh như vậy.
Bạch đức Thế Tôn! Vào đời sau làm những việc hy hữu như vậy xong, con mới thành Chánh Giác.
Bạch đức Thế Tôn! Khi con thành Chánh Giác, cây Bồ Đề cao lớn ngang dọc bằng thẳng một vạn do tuần.
Khi con ngồi dạo tràng, dưới gốc cây ấy, chỉ trong một niệm được thành Chánh Giác và liền có ánh sáng chiếu vô lượng vô biên trăm ngàn ức na do tha thế giới chư Phật, làm cho tuổi thọ của con lâu dài vô lượng vô biên trăm ngàn ức na do tha kiếp không thể biết hết, trừ bậc Nhất thiết trí, làm cho thế giới của con không có Thanh Văn, Bích Chi Phật thừa. Đại chúng nơi đó toàn là Bồ Tát nhiều vô lượng vô biên không thể tính đếm, trừ bậc Nhất thiết trí.
Nguyện khi con thành Chánh Giác xong, được chư Phật trong mười phương xưng dương tán thán danh hiệu của con.
Nguyện khi con thành Chánh Giác xong, ở vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp thế giới Phật khác có chúng sanh nào được nghe danh hiệu của con mà tu các pháp lành, muốn được sanh về thế giới của con, nguyện cho họ sau khi xả bỏ thân mạng, nhất định được sanh về, chỉ trừ người phạm tội ngũ nghịch, hủy báng thánh nhơn, phá hoại chánh pháp.
– Nguyện khi con thành Chánh Giác xong, vô lượng vô biên chúng sanh trong thế giới của chư Phật khác, có chúng sanh nào phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, tu các căn lành muốn sanh về thế giới của con, khi họ lâm chung, con sẽ cùng đại chúng vây quanh ở trước người đó. Người đó được thấy con và sanh tâm hoan hỷ với con. Nhờ được thấy con nên họ xa lìa các chướng ngại, lập tức xả thân mạng, sanh đến cõi của con.
– Nguyện khi con thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác xong, ở vô lượng, vô biên, vô số thế giới khác có các Bồ Tát nào được nghe tên con liền được bất thối chuyển đối với Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, được đệ nhất nhẫn, đệ nhị, đệ tam nhẫn. Có người nào nguyện muốn được Đà la ni và các Tam muội, chắc chắn sẽ đạt được như nguyện của họ cho đến khi thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, không còn thối lui. Sau khi con diệt độ, trải qua các số kiếp có vô lượng, vô biên, vô số thế giới, trong đó Bồ Tát nào nghe tên con, tâm được tịnh tín hoan hỷ vô cùng, lễ bái con, khen ngợi, thán phục và nói rằng: “Vị Phật Thế Tôn ấy khi còn làm Bồ Tát đã làm rất nhiều Phật sự lâu dài mới chịu thành Chánh Giác. Các Bồ Tát kia được tín tâm hoan hỷ xong, quyết định sẽ được đệ nhất, đệ nhị, đệ tam nhẫn. Có người nào nguyện muốn được môn Đà la ni và các Tam muội thì ước nguyện của họ đều đạt được hết, cho đến khi thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác vẫn không thối thất”.
Con thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác xong, ở vô lượng, vô biên, vô số thế giới khác có các người nữ nào nghe tên con liền được tín tâm hoan hỷ đệ nhất, phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, cho đến khi thành Phật không bao giờ còn trở lại thọ thân người nữ nữa.
Nguyện sau khi con diệt độ, dầu trải qua vô lượng, vô biên, vô số kiếp, ở vô lượng, vô biên, vô số cõi Phật, trong đó có người nữ nào nghe đến tên con liền được tín tâm hoan hỷ đệ nhất, phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, cho đến khi thành Phật không còn thọ thân người nữ trở lại.
Kính bạch đức Thế Tôn! Lòng nguyện cầu của con là được cõi Phật như vậy, chúng sanh như vậy.
Kính bạch đức Thế Tôn! Nếu được thế giới và chúng sanh thanh tịnh như vậy, sau đó con mới thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Thiện nam tử! bấy giờ Bảo Tạng Như Lai bảo với Chuyển Luân Thánh Vương:
Lành thay! Lành thay! Đại vương, theo tâm nguyện sâu xa của ông nên ngày nay ông được nhận cõi thanh tịnh, tâm của chúng sanh ở trong cõi đó cũng thanh tịnh. Đại vương! Như ông đã thấy, về phương Tây cách đây trăm ngàn vạn ức cõi Phật có thế giới tên là Tôn Thiện Vô Cấu, thế giới đó có đức Phật hiệu là Tôn Âm Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Sư, Phật Thế Tôn. Hiện nay, Ngài đang thuyết chánh pháp cho các Bồ Tát. Ở thế giới đó không có tên Thanh Văn, Bích Chi Phật, cũng không nói pháp Tiểu thừa, thuần nhất thanh tịnh một pháp Đại thừa. Tại đó, chúng sanh hoàn toàn do hóa sanh, cũng không có người nữ và danh từ về họ. Những công đức thanh tịnh trang nghiêm của cõi Phật kia đúng y như sở nguyện của Đại vương và Đại vương sẽ được cõi nước với vô lượng vô biên sự trang nghiêm xinh đẹp như vậy. Do đã cứu giúp, điều phục vô lượng vô biên chúng sanh nên đổi tên Đại vương là Vô lượng Thanh Tịnh.
Bấy giờ đức Thế Tôn lại bảo Vô Lượng Thanh Tịnh:
– Phật Tôn Âm Vương kia qua một trung kiếp sẽ Bát Niết Bàn. Bát Niết Bàn xong, chánh pháp trụ ở đời đủ mười trung kiếp. Sau khi chánh pháp diệt, trải qua sáu mươi trung kiếp, cõi đó đổi tên là Di Lâu Quang Minh, sẽ có Như Lai xuất hiện ở đời hiệu là Bất Khả Tư Nghì Công Đức Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật Thế Tôn. Đức Phật này cũng giống như Tôn Âm Vương Như Lai với thế giới trang nghiêm xinh đẹp như cõi Tôn Thiện Vô Cấu. Đức Phật đó sống lâu sáu mươi trung kiếp. Sau khi Phật diệt độ, chánh pháp trụ ở đời sáu mươi trung kiếp. Sau khi chánh pháp diệt, trải qua một ngàn trung kiếp, bấy giờ thế giới vẫn tên là Tôn Thiện Vô Cấu.
Lại có Phật ra đời hiệu là Bảo Quang Minh Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật Thế Tôn. Thế giới này và tuổi thọ có khác ít nhiều với cõi Di Lâu, nhưng chánh pháp trụ thế cũng như Phật bất Khả Tư Nghì Công Đức Vương giống nhau không khác. Sau khi chánh pháp diệt, thế giới bấy giờ đổi tên là Thiện Kiên, lại có Phật ra đời hiệu là Bảo Tôn Âm Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật Thế Tôn. Thế giới này trang nghiêm như trước không khác, đức Phật thọ ba mươi lăm kiếp. Sau khi Phật diệt độ, chánh pháp trụ ở đời đủ bảy trung kiếp. Sau khi chánh pháp diệt, lại có vô lượng vô biên chư Phật tiếp nối ra đời; về thế giới, thọ mạng, chánh pháp cũng đều như vậy. Hiện nay, Ta thấy tất cả các việc của chư Phật từ khi thành đạo cho đến lúc diệt độ như vậy. Trong giai đoạn ấy, thế giới kia thường trụ không thay đổi, không có thành bại.
Đại vương! Khi chư Phật như vậy đều diệt độ hết, lại trải qua một hằng hà sa vô số kiếp, vào đệ nhị số kiếp nhiều như cát sông Hằng, bấy giớ thế giới đổi tên là An Lạc. Đại vương lúc ấy sẽ thành Phật, hiệu là Vô Lượng Thọ Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật Thế Tôn.
Khi Thánh vương nghe những lời này xong, bạch Phật:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Những vị sẽ thành Phật như vậy hiện nay đang ở đâu?
Phật bảo:
Này Đại vương! Bồ Tát như vậy đang ở tại đại hội này với số đông vô lượng không thể tính kể, đều từ thế giới của các đức Phật khác trong mười phương đến đây tập họp để cúng dường Ta và lãnh thọ diệu pháp. Các Bồ Tát này đã được chư Phật quá kứ thọ ký thành Chánh Giác. Lại được chư Phật hiện tại trong mười phương thọ ký Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, cho nên các vị ấy sẽ thành Chánh Giác trước.
Này Đại vương! Các Bồ Tát này đã từng cúng dường vô lượng vô biên trăm ngàn vạn ức na do tha Phật, trồng các căn lành, tu tập trí tuệ. Đại vương! Vì vậy, các Bồ Tát này thành Chánh Giác trước Ngài.
Khi ấy, Chuyển Luân Thánh Vương lại bạch Phật:
Bạch đức Thế Tôn! Phạm chí Bảo Hải này thường hay khuyên con cùng các quyến thuộc phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Như vậy, vị Phạm chí này ở đời vị lai trải qua thời gian bao lâu sẽ thành Chánh giác?
Phật bảo:
– Đại vương! Phạm chí này thành tựu đại bi cho nên trong đời vị lai, khi vị ấy rống lên tiếng sư tử thì Đại vương tự biết.
Lúc ấy, Chuyển luân vương lại bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Nếu nguyện của con được thành tựu như Phật đã thọ ký thì khi con đem đầu mặt lạy Phật, sẽ khiến cho các thế giới nhiều như cát sông Hằng trong mười phương chấn động sáu cách, chư Phật trong đó cũng sẽ thọ ký Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác cho con.
Thiện nam tử! Vô Lượng Tịnh Vương nói xong liền ở trước mặt đức Phật, đem đầu mặt lạy sát đất. Bấy giờ, các thế giới Phật nhiều như cát sông Hằng trong mười phương đều chấn động sáu cách, chư Phật trong đó liền thọ ký như sau:
Cõi San Đề Lam trong kiếp Thiện Trì, lúc loài người thọ tám vạn tuổi, có Phật ra đời hiệu là Bảo Tạng, có Chuyển Luân Thánh Vương tên là Vô Lượng Tịnh làm chủ bốn thiên hạ, suốt ba tháng cúng dường Bảo Tạng Như lai và Tỳ kheo Tăng. Do thiện căn này nên qua vô lượng vô số kiếp xong, mới vào đệ nhị vô số kiếp như cát sông Hằng sẽ được thành Phật hiệu là Vô Lượng Thọ, thế giới tên là An Lạc, thân thường chiếu ánh sáng khắp nơi, bao trùm khắp vô số thế giới của chư Phật nhiều như cát sông Hằng trong mười phương.
Bấy giờ, vì Đại vương, Bảo Tạng Như Lai thuyết kệ:
Mười phương thế giới
Đại địa chấn động
Cùng các núi rừng
Nhiều như Hằng sa
Ngài hãy đứng dậy
Được thọ ký rồi
Làm thân trời, người
Thắng phát điều ngự.
Thiện nam tử! Nghe kệ xong, Chuyển Luân Thánh Vương tâm rất hoan hỷ, liền đứng dậy chắp tay đảnh lễ sát đất chân Phật, rồi ngồi nghe pháp cách Phật không xa.
Thiện nam tử! Bấy giờ, Phạm chí Bảo Hải lại bạch với thái tử thứ nhất của Thánh vương rằng:
– Thiện nam tử! Hãy đem vật báu này và các vật như trước, suốt ba tháng cúng dường Như Lai và Tỳ kheo Tăng với vô số trân bảo, đem phước đức như vậy tập họp lại mà hồi hướng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Lại bảo thế này:
– Thiện nam tử! Làm việc bố thí này không nên cầu về Đao Lợi Thiên vương, Đại Phạm Thiên vương. Vì sao? Những vật có được do phước báo đều là vô thường, không có tướng nhất định, giống như gió thoảng. Vì vậy, nên đem quả báo do bố thí làm cho tâm được tự tại, mau thành Chánh Giác, độ thoát vô lượng vô biên chúng sanh được vào Niết Bàn.
Thái tử nghe những lời như vậy xong, thưa với Phạm chí:
Tôi xem thấy chúng sanh trong địa ngục có nhiếu các sự khổ não. Trong trời người mà có tâm bất tịnh thì luôn luôn bị đọa trong ba đường ác.
Thái tử lại nghĩ: “ Các chúng sanh này vì gần gũi với ác tri thức cho nên bỏ mất chánh pháp, đọa trong chốn rất tối tăm, từ bỏ các gốc lành, nhận vô số tà kiến, v.v… bị chúng che lấp tâm tính nên đi vào đường tà”.
– Kính bạch đức Thế Tôn! Con dùng âm thanh lớn bảo cho các chúng sanh rằng: Xin đem tất cả các thiện căn mà con có được, hồi hướng hết lên Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Nguyện cho con khi thực hành đạo Bồ Tát, nếu có chúng sanh nào chịu các sự khổ não, v.v… thối lui nơi chánh pháp, đọa trong chỗ tối tăm lớn, buồn rầu, cô độc, khốn khổ, không có nguời cứu giúp, không phục, nhà cửa mà chúng sanh đó có thể nghĩ đến con, xưng niệm danh hiệu của con, thì chúng sanh đó được con nghe bằng thiên nhĩ, thấy bằng thiên nhãn. Nếu những chúng sanh như thế không được thoát khỏi các khổ não này thì con quyết không thành Chánh Giác.
Thái tử lại bạch Phật:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Con lại sẽ vì chúng sanh phát nguyện thù thắng. Kính bạch Thế Tôn! Nếu con có thể mau được tự lợi ích, nguyện cho Chuyển Luân Thánh Vương trải qua đệ nhất hằng hà sa đẳng a tăng kỳ kiếp xong, vừa vào đệ nhị hằng hà sa đẳng a tăng kỳ kiếp, bấy giờ thế giới tên là An Lạc, Đại vương thành Phật hiệu là Vô lượng Thọ, làm vua chánh pháp của thế giới trang nghiêm, chúng sanh thanh tịnh. Đức Phật Thế Tôn này ở vô lượng kiếp làm Phật sự xong, việc cần làm đã làm xong, nhập Vô Dư Niết Bàn, cho đến khi Chánh pháp còn tồn tại, con ở trong đó tu đạo Bồ Tát, ngay khi ấy con thường làm Phật sự. Chánh pháp của đức Phật ấy diệt vào đầu đêm thì ngay cuối đêm đó con thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Thái tử lại bạch Phật:
– Cúi xin đức Thế Tôn thọ ký cho con. Con xin nhất tâm cầu thỉnh chư Phật hiện tại nhiều như cát sông Hằng trong mười phương, cúi xin các Ngài thọ ký cho con.
Thiện nam tử! Bấy giờ Phật Bảo Tạng liền thọ ký cho ông.
Thiện nam tử! Ông thấy trời người và tất cả chúng sanh trong ba đường ác nên sanh lòng đại bi, muốn chấm dứt các khổ não cho chúng sanh, muốn đoạn các phiền não cho chúng sanh, muốn làm cho chúng sanh sống trong sự an vui.
Thiện nam tử! Khi hành đạo Bồ Tát, ông đã có vô lượng trăm ngàn ức na do tha chúng sanh được lìa khổ não; khi còn là Bồ Tát, ông đã làm được Phật sự lớn.
Thiện nam tử! Sau khi Phật Vô Lượng Thọ Bát Niết Bàn, vào đệ nhị hằng hà sa, v.v… phần sau cùng của a tăng kỳ kiếp, trong phần đầu đêm, cõi kia đổi tên là Nhứt Thiết Trân Bảo Sở Thành Tựu thế giới, có vô lượng vô biên vô số các thứ trang nghiêm, cõi thế giới An Lạc không sánh kịp.
Thiện nam tử! Vào cuối đêm dưới cây Bồ Đề, với vô số các thứ trang nghiêm, ông ngồi trên tòa Kim cang, chỉ trong một niệm thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác hiệu là: Biến Xuất Nhất Thiết Quang Minh Công Đức Sơn Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn. Đức Phật đó sống lâu chín mươi sáu ức na do tha trăm ngàn kiếp. Phật Bát Niết Bàn xong, chánh pháp trụ thế sáu mươi ba ức kiếp.
Bấy giờ, Ngài Quán Thế Âm ở trước Phật, bạch:
– Nếu nguyện của con được thành tựu thì ngay khi con đem đầu mặt kính lễ Phật sẽ được chư Phật hiện tại trong các thế giới như cát sông Hằng ở mười phương, từng vì thọ ký cho con, làm cho đại địa các thế giới nhiều như cát sông Hằng trong mười phương và các núi sông chấn động sáu cách, phát ra vô số âm nhạc, tâm tất cả chúng sanh được xa lìa dục.
Thiện nam tử! Khi Bồ Tát Quán Thế Âm đem đầu mặt sát đất lạy Bảo Tạng Như Lai thì các thế giới nhiều như cát sông Hằng trong mười phương chấn động sáu cách. Tất cả núi rừng đều phát ra vô số âm nhạc, chúng sanh nghe xong lìa được lìa dục, trong đó chư Phật đều thọ ký như sau:
“Cõi Tán Đề Lam trong kiếp Thiện trì, khi loài người sống tám vạn tuổi, có Phật ra đời hiệu là Bảo Tạng, có Chuyển Luân Thánh thiên hạ. Thái Tử của vua đó tên là Quán Thế Âm, cúng dường Bảo Tạng Như Lai và Tỳ kheo Tăng suốt ba tháng. Do thiện căn này nên vào đệ nhị hằng hà sa, trong phần sau của a tăng kỳ kiếp, vị ấy sẽ được làm Phật hiệu là Biến Xuất Nhất Thiết Quang Minh Công Đức Sơn Vương Như Lai. Thế giới tên là Nhất Thiết Trân Bảo Sở Thành Tựu”.
Bấy giờ Bảo Tạng Như Lai vì Bồ Tát Quán Thế Âm thuyết kệ:
Đại bi công đức
Hãy nên đứng dậy
Nơi các cõi Phật
Đất động sáu cách
Chư Phật mười phương
Thọ ký cho ông
Sẽ được thành Phật
Thật đáng vui mừng.
Thiện nam tử! Thái tử Quán Thế Âm nghe bài kệ này xong rất vui mừng, liền đứng dậy trước Phật, chắp tay đảnh lễ sát chân Phật, ngồi cách Phật không xa để nghe pháp.
Thiện nam tử! Khi ấy Phạm chí Bảo Hải lại bạch với Vương tử Ni Ma thứ hai:
– Thiện nam tử! Ông đã tạo nghiệp phước đức thanh tịnh, vì tất cả chúng sanh mà được Nhất thiết trí, vậy nên hồi hướng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Thiện nam tử! Bấy giờ Vương tử ngồi ở trước Phật, chắp tay bạch:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Như trước đây trong ba tháng, con cúng dường Như Lai và tỳ kheo Tăng và với sự thực hành thân, khẩu, ý nghiệp thanh tịnh của con, với phước đức như vậy, con xin hồi hướng lên Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, không nguyện về thế giới bất tịnh dơ xấu, nguyện cho quốc độ và cây Bồ đề của con như thế giới của Ngài Quán Thế Âm, cây Bồ đề báu với vô số các thứ trang nghiêm và thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Lại nguyện: khi đức Phật Biến Xuất Quang Minh Công đức mới thành Phật đạo, con sẽ thỉnh Phật chuyển pháp luân trước hết và tùy thuận theo thời gian thuyết pháp của Ngài, trong giai đoạn đó con thực hành đạo Bồ Tát. Sau khi đức Phật ấy Niết Bàn, chánh pháp diệt hết, tiếp theo sau đó con thành Chánh Giác. Khi con thành Phật, với Phật sự đã làm trong thế giới của con có vô số các thứ trang nghiêm tốt đẹp. Sau khi con Bát Niết Bàn, chánh pháp trụ thế cùng các việc như vậy đều giống như đức Phật kia không khác.
Bấy giờ, Phật bảo Vương tử thứ hai:
– Này thiện nam tử! Theo nguyện của ông là được nhận thế giới vĩ đại, ông ở đời sau sẽ được thế giới lớn đúng như nguyện của ông.
– Thiện nam tử! Ông ở đời sau sẽ được thế giới vĩ đại như vậy và thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, hiệu là Thiện Trụ Trân Bảo Sơn Vương Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn.
Thiện nam tử! Do nguyện nhận thế giới vĩ đại của ông cho nên danh hiệu của ông là Đắc Đại Thế.
Bấy giờ, ở trước Phật, Ngài Đắc Đại Thế bạch:
Kính bạch đức Thế Tôn! Nếu nguyện của con thành tựu, bản thân con được lợi ích thì khi con kính lễ Phật, sẽ làm cho thế giới của các đức Phật nhiều như cát sông Hằng trong mười phương chấn động sáu cách, mưa hoa Tu mạn na, trong đó chư Phật hiện tại đều thọ ký cho con.
Thiện nam tử! Bấy giờ, Đắc Đại Thế ở ngay trước Phật, đem đầu mặt lạy sát đất, thì vô số thế giới nhiều như cát sông Hằng trong mười phương đều chấn động sáu cách, trời mưa hoa Tu mạn na, trong đó chư Phật Thế Tôn hiện tại đều thọ ký.
Bấy giờ Bảo Tạng Như Lai vì Đắc Đại Thế thuyết kệ:
Công đức bền vững
Nay nên tinh tấn
Rúng động đại địa
Mưa hoa Tu mạn
Chư Phật mười phương
Thọ ký cho ông
Đời sau sẽ thành
Nhân Thiên Phạm tôn.
Thiện nam tử! Đắc Đại Thế nghe bài này xong, tâm rất hoan hỷ, liền đứng dậy, ở trước Phật chắp tay lạy sát chân Phật, cách Phật không xa ngồi nghe pháp.
Thiện nam tử! Bấy giờ Phạm chí Bảo Hải lại bạch với Vương tử Vương Chúng thứ ba:
– Thiện nam tử! Những phước đức và nghiệp thanh tịnh mà ông đã làm cho tất cả chúng sanh để được Nhất thiết trí, hãy đem hồi hướng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Thiện nam tử! Bấy giờ Vương tử thứ ba ngồi ở trước Phật, chắp tay bạch Phật:
Kính bạch đức Thế Tôn! Như trước đây trong ba tháng, con đã cúng dường Như Lai và Tỳ kheo Tăng những hạnh thanh tịnh về thân, khẩu, ý của con, phước đức như vậy con nay đem hồi hướng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Nay nguyện của con là không thể thành Chánh Giác ở nơi thế giới bất tịnh, cũng không nguyện mau thành Chánh Giác. Khi con tu hành đạo Bồ tát, nguyện cho chúng sanh được con giáo hóa trong vô lượng vô biên thế giới của chư Phật trong mười phương đều phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, được khuyến hóa tu tập theo sáu Ba la mật.
– Nguyện cho con trước hết đối với tất cả các cõi Phật nhiều hơn cát sông Hằng khắp mười phương có chư Phật thành Phật thuyết pháp, khiến cho con khi ấy bằng thiên nhãn thanh tịnh thấy khắp tất cả.
Nguyện khi con là Bồ Tát có thể làm vô lượng Phật sự như vậy. Ở đời sau, con thành đạo Bồ Tát không có giới hạn. Đối với các chúng sanh đã hóa độ, con làm cho tâm họ được thanh tịnh giống như Phạm thiên. Chúng sanh như vậy được sanh trong cõi của con và như vậy con mới thành Chánh Giác, đem sự thanh tịnh như vậy để trang nghiêm cõi Phật.
Nguyệnh làm cho tam thiên đại thiên thế giới với vô số cõi Phật trong mười phương làm một cõi Phật. Chung quanh thế giới ấy có tường báu lớn bao bọc. Kho chứa đựng đầy bảy báu, tường đó cao lớn dến cõi vô sắc, đất bằng lưu ly xanh biếc, không có bụi đất, cát đá, gai góc nhơ nhớp, v.v… Lại không có những tiếp xúc xấu, cũng không có những người nữ và danh từ về họ. Tất cả chúng sanh đều do hóa sanh, không ăn bằng cách nhai nuốt, v.v…, dùng pháp hỷ tam muội làm thức ăn, không có thừa Thanh Văn, Bích Chi Phật. Khắp trong nước đó chỉ có các Bồ Tát xa lìa tham dục, sân giận, ngu si và đều tu phạm hạnh. Ngay khi Bồ Tát vừa sanh xong, râu tóc tự rụng, mặc ba pháp y, muốn ăn uống đều có dụng cụ đựng quý báu ở trong tay mặt và tự nhiên trong bát có đầy đủ các thức ăn trăm mùi vị thượng hạng.
Khi ấy, các Bồ Tát suy nghĩ: “Chúng ta không nên ăn thức ăn này, ta hãy đem đến cúng dường chư Phật, chúng Thanh Văn và cấp thí cho những người bần cùng trong mười phương. Có các ngã quỷ đang chịu khổ đói khát thiêu đốt thân, ta hãy đến nơi đó cung cấp đầy đủ cho họ. Chính chúng ta nên tu hạnh Pháp hỷ thực Tam muội”. Nghĩ như vậy xong, vị ấy được Tam muội của Bồ Tát. Tam muội đó tên là Bất Khả Tư Nghì hạnh. Được Tam muội này xong, các vị ấy liền được thần lực vô ngại, đến nơi vô lượng vô biên chỗ thế giới chư Phật trong hiện tại để cúng dường chư Phật và Tỳ kheo Tăng, cấp thí cho kẻ bần cùng hạ tiện, ngã quỷ. Làm việc bố thí xong, vị ấy thuyết pháp cho họ. Ngay trong bữa ăn, các vị ấy qua lại khắp nơi và trở về bổn độ, đem y phục, trân bảo cùng các vật cần dùng cúng dường chư Phật cho đến ngã quỷ cũng như vậy rồi mới tự dùng.
– Nguyện làm cho thế giới của con không có tám nạn, bất thiện, khổ não; cũng không có các việc thọ giới, phá giới, sám hối và các danh từ đó.
– Nguyện cho thế giới của con thường có vô lượng trân bảo cất chất đầy kho, cây áo trân bảo cất chất đầy kho, cây áo trân bảo mà mười phương thế giới chưa từng có, chưa từng thấy nghe, cho đến cả ức năm nói về danh từ của những loại đó cũng không thể hết.
– Nguyện nơi thế giới của con, các Bồ Tát muốn thấy sắc vàng, tùy ý được thấy; muốn thấy sắc bạc thì cũng tùy ý thấy. Ngay khi thấy sắc bạc thì không mất tướng sắc vàng. Ngay khi thấy tướng sắc vàng thì không mất tướng sắc bạc; pha lê, lưu ly, xa cừ, mã não và xích trân châu, vô số trân bảo cũng tùy ý được thấy như vậy. Muốn thấy A kiệt lưu hương, Đa già lưu hương, Đa ma la bạt, Chiên đàn trầm thủy, Xích chiên đàn và Ngưu đầu chiên đàn, Thuần chiên đàn thì tùy ý được thấy; muốn thấy trầm thủy cũng tùy ý thấy. Đang thấy trầm thủy thì không mất chiên đàn. Đang thấy chiên đàn thì không mất trầm thủy… Ngoài ra cũng như vậy. Vô số các sự nguyện cầu đều thành tựu.
– Nguyện cho thế giới của con không có mặt trời, mặt trăng. Các Bồ Tát có ánh sáng rộng lớn tự nhiên phát ra theo như sự mong cầu và có thể chiếu đến cả trăm ngàn vạn ức na do tha thế giới. Nhờ ánh sáng này cho nên không có ngày đêm. Các hoa nở thì biết đó là phần ngày, các hoa khép lại thì biết đó là phần đêm. Thế giới có khí hậu điều hòa , không có lạnh, nóng và già, bệnh, chết. Nếu Bồ Tát nào chỉ còn một đời rồi sẽ sanh ở phương khác, thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, liền đi đến cung trời Đâu Suất ở phương khác, sau khi qua đời thì thành Phật. Nếu con thành Chánh Giác xong, không ở nơi cõi đời này nhận Bát Niết Bàn thì ở ngay giữa hư không.
– Nếu các Bồ Tát muốn gì thì tự nhiên có được. Chung quanh thế giới đó thường có trăm ngàn ức na do tha âm nhạc tự nhiên. Trong âm nhạc này không có tiếng dục tưởng mà thường phát ra tiếng sáu Ba la mật, tiếng Phật, tiếng Pháp, tiếng Tỳ kheo Tăng, tiếng Bồ Tát tạng, tiếng nghĩa thâm sâu. Đối với các âm thanh đó, các Bồ Tát hiểu được tùy theo căn cơ từng vị.
– Kính bạch đức Thế Tôn! Khi con thực hành đạo Bồ Tát, như con được thấy trăm ngàn ức na do tha a tăng kỳ thế giới chư Phật với vô số tướng mạo, vô số trú xứ, vô số ý nguyện thì khiến cho thế giới của con cũng được thành tựu các việc trang nghiêm như vậy, chỉ trừ Thanh Văn, Bích Chi Phật. Lại nữa, thế giới của con cũng không có đời năm trược, ba đường ác, v.v… các núi Tu Di, đại tiểu Thiết Vi, đất cát, ngói đá, biển lớn, rừng cây, chỉ thuần có cây báu, hơn ở trên trời. Thế giới của con lại không có các loại hoa khác, chỉ có hoa Mạn đà la, hoa Ma ha mạn đà la như trên trời. Không có các thứ dơ xấu, thuần có hương thơm tỏa khắp trong nước. Các Bồ Tát chỉ còn một lần sanh, không có một người nào sanh ở cõi khác, chỉ trừ đến phương khác để thành Phật, như dến cõi Đâu Suất, khi qua đời sẽ thành Phật.
– Kính bạch đức Thế Tôn! Khi con hành đạo Bồ Tát, không có kỳ hạn cần phải thành tựu quả báo như vậy để thanh tịnh cõi Phật. Những vị Bồ Tát còn một lần sanh có khắp nơi trong đó. Các Bồ Tát này không có một người nào là không được nhận sự giáo hóa từ nơi con thì mới bắt đầu phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, tu tập sáu Ba la mật. Như vậy, các Bồ Tát ấy đều bắt đầu nhờ con giáo hóa mà phát tâm tu tập an trú vào sáu Ba la mật. Nếu chúng sanh trong cõi Tán Đề Lam này vào cõi con thì tất cả những sự khổ não đều chấm dứt hết.
– Bạch đức Thế Tôn! khi con thực hành đạo Bồ Tát, cốt yếu phải thành tựu các việc hy hữu như vậy, sau đó vào đời vị lai mới thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
– Nguyện cây Bồ Đề tên Soạn Trạch Kiến Thiện Trân Bảo chu vi rộng vừa một vạn bốn ngàn thiên hạ, có hương thơm, ánh sáng bay khắp đến một vạn ba ngàn đại thiên thế giới. Dưới cây Bồ đề có tòa Kim cang bằng vô số thứ trân bảo, chu vi bằng năm vạn cõi tứ thiên hạ, tòa đó tên là Thiện Trạch Tịch Diệt Trí Hương Đẳng Cận, cao một vạn bốn ngàn do tuần. Tại tòa này, con ngồi kiết già và chỉ trong một niệm thành Chánh Giác, cho đến Bát Niết Bàn, thường ở nơi đạo tràng, dưới cây Bồ đề, ngồi nơi tòa Kim cang không hư không hoại, lại sẽ hóa ra vô lượng chư Phật và chúng Bồ Tát, sai đến các thế giới của chư Phật khác để giáo hóa chúng sanh. Mỗi một hóa Phật trong khoảng thời gian một bữa ăn vì các chúng sanh thuyết vi diệu pháp, liền ngay trong khoảng bữa ăn làm cho vô lượng vô biên chúng sanh đều phát tâm Vô thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Vừa phát tâm xong, liền không thối chuyển Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Hóa Phật có như vậy.
– Khi con thành Chánh Giác xong, nguyện rằng: ở các thế giới khác có các chúng sanh nào chiêm ngưỡng thân con với ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp thì chắc chắn họ được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác cho đến Niết Bàn đều không xa lìa sự chiêm ngưỡng Phật.
Nguyện cho chúng sanh trong thế giới của con đầy đủ sáu căn, không bị thiếu khuyết. Các Bồ Tát muốn thấy con thì tùy theo chỗ ở của họ, đi – đứng – nằm – ngồi đều được thấy con. Các Bồ Tát ấy phát tâm xong, lập tức thấy con ngồi nơi Bồ đề đạo tràng, dưới gốc cây. Trước đó, nếu đối với các pháp tướng có chỗ nghi ngờ, chưa được con giảng thuyết, thì ngay khi ấy thấy con, họ liền được dút hết nghi ngờ và hiểu được nghĩa sâu xa của pháp tướng.
– Nguyện đời sau, tuổi của con vô lượng, không thể tính kể, trừ bậc Nhất thiết trí. Tuổi thọ của Bồ Tát cũng như vậy. Trong một niệm con thành Chánh Giác xong, ngay trong một niệm có vô lượng Bồ Tát râu tóc tự rụng, mặc ba pháp y cho đến khi chứng Niết Bàn. Ở trong khoảng thời gian đó không có một người nào râu tóc để dài và mặc y phục thế tục, tất cả đều mặc pháp phục Sa môn.
Bấy giờ Phật bảo Vương tử thứ ba:
Thiện nam Tử! Lành thay! lành thay! Ông là đại trượng phu thuần thiện, thông tuệ, khéo hiểu, có thể phát nguyện lớn rất khó như vậy, làm các công việc công đức hết sức sâu xa khó có thể nghĩ bàn, chỉ có trí tuệ vi diệu mới có thể làm được. Ông là thiện nam tử, ví chúng sanh cho nên tự phát nguyện tôn quý như vậy, nhận cõi nước xinh đẹp, vì thế nên danh hiệu của ông là Văn Thù Sư Lợi. Trong đời sau, trải qua hai hằng hà sa, v.v… vô lượng vô biên vô số kiếp, vào vô lượng vô biên vô số kiếp thứ ba, ở phương Nam này có thế giới của Phật tên là Thanh Tịnh Vô Cấu Bảo Trần. Cõi Tán Đề Lam này cũng nhập vào trong đó. Trong thế giới kia có vô số thứ trang nghiêm, ông ở trong đó sẽ thành Chánh Giác hiệu là Phổ Hiện Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiện Nhân Sư, Phật Thế Tôn, các chúng Bồ Tát đều thanh tịnh. Nguyện của ông được thành tựu đầy đủ như đã nói ở trên.
Thiện nam tử! Khi ông thực hành đạo Bồ Tát, đã trồng các căn lành nơi vô lượng nơi vô lượng ức các đức Như Lai, cho nên tất cả chúng sanh đều lấy ông làm thuốc. Tâm ông thanh tịnh, có thể phá tan phiền não, thêm các căn lành.
Bấy giờ, Văn Thù Sư Lợi ở trước mặt Phật bạch rằng:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Nếu nguyện của con được thành tựu, bản thân con được ích, con xin nguyện vô lượng vô biên vô số thế giới khắp mười phương chấn động sáu cách. Trong đó chư Phật hiện tại thuyết pháp thọ ký cho con. Con cũng nguyện cho tất cả chúng sanh nhận niềm vui hoan hỷ, giống như Bồ Tát vào đệ nhị Thiền Tự tại du hý. Trời mưa hoa Mạn đà la đầy khắp thế giới, trong hoa thường phát ra tiếng Phật, tiếng Pháp, tiếngTỳ kheo Tăng, tiếng lục Ba la mật, Lực vô sở úy… các tiếng như vậy. Nguyện khi con đảnh lễ Phật Bảo Tạng thì các tướng trạng, v.v… như thế liền xuất hiện.
Nói như vậy xong, Văn Thù Sư Lợi đem đầu mặt sát đất lạy Phật. Ngay khi ấy, vô lượng vô biên vô số thế giới trong mười phương chấn động sáu cách. Trời mưa hoa Mạn đà la giữa hư không, tất cả chúng sanh nhận vui hỷ lạc giống như Bồ Tát vào đệ nhị Thiền Tự tại du hý. Khi ấy, các Bồ Tát chỉ nghe tiếng Phật, tiếng Pháp, tiếng Tỳ kheo Tăng, tiếng lục Ba la mật, Thập lực, Vô sở úy, với các tiếng như vậy.
Bấy giờ, thấy nghe việc này, các Bồ Tát ở phương khác rất ngạc nhiên, cho là việc chưa từng có, đồng bạch với Phật của mình:
– Vì sao có điềm tốt này ứng hiện?
Chư Phật đều bảo với các Bồ Tát:
– Chư Phật trong mười phương, mỗi vị đều vì Đẳng Chánh Giác. Do đó cho nên điềm lành này ứng hiện.
Bấy giờ, Bảo Tạng Như Lai vì Văn Thù Sư Lợi nói kệ:
Ý đẹp rộng lớn
Nay nên đứng lên
Chư Phật mười phương
Đã thọ ký cho ông
Ngay trong đời sau
Thành đạo tôn thắng
Đại địa thế giới
Chấn động sáu cách
Chúng sanh nhận đủ
Các sự diệu lạc.
Thiện nam tử! Nghe bài kệ này xong, Văn Thù Sư Lợi rất hoan hỷ, đứng dậy chắp tay lạy sát chân đức Phật và ngồi cách Phật không xa để nghe pháp.
Hết quyển thứ ba