TẾ CÔNG HOẠT PHẬT
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch

 

Chương 209:
Bảo Hàn Kỳ mở thả Ngộ Duyên tăng
Đấu Tế Điên lén ném Âm hồn điều

Nhận lời ủy thác của Tế Điên, Phi thiên quỷ Thạch Thành Thụy lật đật đi đến Tàng Trân Ổ, chính nhằm lúc Thần thuật sĩ Hàn Kỳ dùng Tử mẫu âm hồn điều bắt trói Kim Phong hòa thượng, định kết thúc tánh mạng. Thạch Thành Thụy chạy tới hỏi:

– Đặng Liên Phương, Hàn kỳ, hai người phải thả Kim Phong hòa thượng thì mọi việc kể như không có gì nhé!

Hàn Kỳ dòm lại, đúng là rể của sư phó mình, nên lật đật hỏi:

– Quận mã đi đâu đây?

– Ngươi thả Kim Phong hòa thượng ra đi, ông ấy là người quen của ta đó.

Hàn Kỳ nghĩ thầm: “Nể mặt sư phó không nên mắc tội với Thạch Thành Thụy làm chi”. Nghĩ rồi bèn nói:

– Quận mã đã quen lớn với Kim Phong hòa thượng, tôi vị tình Quận mã thả ông ta ra. Có sự quen lớn này cũng đỡ cho ông ta đó.

Nói xong thâu hồi Tử mẫu âm hồn điều lại. Chỉ thấy con kỳ đà bò đi một đoạn rồi hóa trận quái phong bay mất. Kim Phong hòa thượng bay đi rồi, Mã Đạo Huyền thấy ở lại cũng không ổn, bèn vận chẩn cước phong chạy theo.

Bọn giặc thấy vậy vỗ tay cười ầm ĩ. Thiệu Hoa Phong hỏi:

– Hàn Kỳ, vị công tử này là ai?

– Đây là rể của sư phó tôi.

Thạch Thành Thụy nói:

– Này Hàn Kỳ, ngươi ở đây làm nhiều điều quấy ác, việc đó không nên đâu! Nên nghe lời ta khuyên, hãy bỏ nơi đây đi đi!

– Này Quận mã, ông đừng xía vô chuyện người làm chị Ông đến đây làm việc đó là do lời yêu cầu của bạn bè, còn tôi, tôi cũng theo lời yêu cầu của bạn bè để bắt Tế Điên tăng báo cừu đây.

– Ta khuyên ngươi vì lòng tốt, ngươi nếu không nghe, mặc sức tung hoành, tạo ra tội ác bằng trời thì lành dữ rốt rồi chịu báo ứng, có điều tới chậm hoặc mau thôi. Đã có tội với trời thì không cầu đảo được nữa. Trời làm oan nghiệt có thể tránh được, tự mình gây oan nghiệt hết phương sống còn! Tế Điên thiền sư là một vị cao tăng đắc đạo, ngươi đi đối địch với Ngài chỉ chác họa vào thân mà lại còn mang tiếng cho Mai sư gia nữa!

– Ta nói cho ông biết, ông đừng có khua môi múa lưỡi, tôi nể mặt sư phó mới thả Kim Phong hòa thượng ra đó nghe. Còn về phần ông, tôi đâu có quen biết ông, bộ Ông tưởng tôi sợ Ông lắm sao? Tôi nể nang ông nhiều lắm rồi đó. Nếu ông nói một hồi nữa chắc là tôi phải lấy Tử mẫu âm hồn điều trói ông lại đừng trách.

Thạch Thành Thụy nghe nói, đùng đùng nổi giận, hét lớn:

– Hàn Kỳ, ngươi thiệt không biết điều, ta đến bắt ngươi đây.

Nói xong rút kiếm bước tới. Hàn Kỳ lật đật lấy Tử mẫu âm hồn điều ra, miệng lâm râm niệm chú. Sợi Tử mẫu âm hồn điều này là do hai khí âm dương chạy khắp, luyện thành Tả đạo tiên thiên số, La Hán Kim tiên cũng bị trói tuốt.

Thạch Thành Thụy thấy Tử mẫu âm hồn điều bay về phía mình, kim quang chói lọi, mới nghĩ thầm: “Mình mà bị nó trói phải chắc là tiêu đời rồi”. Trong lúc nguy cấp, Thạch Thành Thụy nhớ lời dặn của Ngân Bình tiểu thơ khi đưa cho chiếc khăn lụa:

– Gặp lúc nguy cấp, mắt nhắm lại, giũ khăn lụa ra, bước tới một bước thì sẽ về núi Ẩn Ma ngay.

Nhớ lại, Thạch Thành Thụy lật đật thò tay vào túi rút khăn lụa ra, nhắm mắt lại giũ ngaỵ Hàn Kỳ thấy trước mặt mình một vầng sáng lóe, Thạch Thành Thụy không còn thấy đâu nữa và Tử mẫu âm hồn điều rơi ngay xuống đất, Hàn Kỳ nói:

– Có vậy à? Thôi rồi, thôi rồi, ông ta đã chạy mất! Kể ra ông ta cũng có tài năng đáng kể lắm. Ông ta trốn đi cũng tiện. Nếu mình bắt được cũng không thể nào giết ông tạ Ông ta là rể của sư phó tôi, tôi đâu có thể làm nhục ông ta được.

Mọi người nói:

– Thôi chúng ta trở về đi.

Thiệu Hoa Phong nói:

– Tôi nghĩ Kim Hoa hòa thượng chạy đi thế nào cũng đưa tin cho Tế Điên. Đại khái sớm muộn gì Tế Điên cũng sẽ tới.

Hàn Kỳ cười ha hả nói:

– Thiệu đại ca, anh cứ yên tâm. Chúng ta đợi Tế Điên ba ngày, nếu hắn tới, tôi sẽ bắt hắn. Nếu hắn không tới, mình sẽ kéo nhau đi tìm hắn. Tôi nói thế nào thì làm thế ấy để cho các vị biết tài bắt người của tôi.

Đang nói tới đó thì ngoài cửa núi vọng vào tiếng “Vô lượng Phật” thật lớn. Mọi người nhìn kỹ thấy người mới đến là một vị vũ sĩ Hoàng quán thuộc Huyền môn đạo giáo, đầu đội mũ cửu lương bằng đoạn màu xanh, mình mặc đạo bào bằng đoạn lam, để lộ viền cổ màu xanh, lưng buộc dây tơ màu vàng nhạt, mày nhỏ mắt tròn, ba chòm râu đen phất phơ trước ngực, tay cầm phất tiêu, hông mang bửu kiếm. Vị đạo sĩ mới đến không ai khác mà chính là Lãng du tiên trưởng Lý Diệu Thanh, quán chủ của bản quán. Ông ta qua Bạch Vân Lãnh tìm Bạch vân tiên trưởng là dã hạc chân nhân để đánh cờ, hôm nay mới trở về. Thiệu Hoa Phong vừa thấy liền nói:

– Lý đạo huynh lâu nay ít gặp, chúng tôi ở đây quấy rầy mấy ngày rồi mà đạo huynh vẫn chưa về nhà.

Lý Diệu Thanh nói:

– Hiền đệ nói chi những lới như thế? Miếu của ta cũng như miếu của hiền đệ, cần gì phải nói tới hai chữ quấy rầy.

Mọi người cùng bước tới ra mắt. Thiệu Hoa Phong nói:

– Tôi xin nói cho đạo huynh biết. Từ Vân quán của tôi đã bị sung vào cửa quan rồi. Bây giờ tôi thành kẻ có nhà khó đến, có nước khó về.

– Sao vậy? Lý Diệu Thanh hỏi.

– Chỉ tại vì tôi sai người đi lấy trộm thai nhi và tử hà sa, bị phạm án ở huyện Giang Âm. Có tên Hòa thượng Tế Điên vô cớ lại đối địch với tôi. Tôi đến đây mời đạo huynh giúp tôi một tay đại phản phủ Thường Châu, tự lập nên Thường Châu vương, bắt lấy Tế Điên Hòa thượng để trả thù rửa hận.

– Chao ôi, không dễ dàng gì đâu! Tôi nghe nói Tế Điên Hòa thượng thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên. Các vị lão đạo có vai vế nổi tiếng của Tam Thanh giáo chúng ta đều bị Ông ấy chế phục cả. Có một điều ông ấy không tìm kiếm người tốt, những người ác làm chuyện sai quấy thì ông ta mới tìm tới.

– Cái gì gọi là người tốt người xấu chứ? Tôi mời hai vị đồ đệ của Bát ma Tổ sư ở Thánh giáo đường trên Vạn Hoa sơn đến, không bắt Tế Điên không được, để cho thiên hạ biết Tam Thanh giáo chúng ta không phải không người tài giỏi, cũng là để nở mặt mày Tam Thanh giáo.

– Các vị không ở trong miếu mà ở cả ngoài này là sao?

– Vừa rồi có sứ giả của Tế Điên là Kim Phong hòa thượng và Mã Đạo Huyền đến đây đối địch với chúng tôi. Tưởng đâu Kim Phong hòa thượng là một vị La Hán, ngờ đâu hắn là con kỳ đà lớn, bị Hàn hiền đệ đây dùng Tử mẫu âm hồn điều bắt trói, hiện lại nguyên hình. Chúng tôi định đem hắn đi giết, may có rể của Ma sư gia đến xin, chúng tôi mới thả hắn đi đó.

– Thế à, tôi nghe nói Tế Điên ghê gớm mà chưa thấy mặt.

Hàn Kỳ nói:

– Chừng nào bắt được Tế Điên cho đạo hữu thấy mặt.

Vừa nói tới đó, ở phía chính Nam có tiếng hét lớn:

– Hay cho bọn đạo sĩ lộn sòng này, có Hòa thượng ta đến đây. Bọn bây có bao nhiêu núi đao vạc dầu cứ giở ra xem!

Mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy người mới đến là một ông Hòa thượng kiếc. La Hán gia đã bị bịt kín kim quang rồi, say rượu khùng khùng, bước thấp bước cao, lạng quạng từ cửa núi di vào. Thiệu Hoa Phong nói:

– Hàn hiền đệ! Chú xem Tế Điên tăng đi tới rồi đó. Nếu không có hai chú ở đây thì nãy giờ bọn ta co giò chạy mất rồi. Ông ta lợi hại vô song đấy!

Hàn Kỳ cười ha hả nói:

– Tôi đi bắt hắn đây!

Lãng du tiên trưởng Lý Diệu Thanh thấy Tế Điên chỉ là một kẻ phàm phu tầm thường, bèn hỏi:

– Thiệu đại ca, hắn có phải là Tế Điên không?

– Chính hắn đó! Thiệu Hoa Phong đáp:

– Sá gì tên thầy chùa ăn mày này, cần gì đến các vị phải bắt hắn. Tôi không phải nói phét, chớ khỏi cần các vị, tôi chỉ ra tí thuật mọn là tóm hắn được ngay, không tốn chút hơi sức nào, dễ như trở bàn taỵ Để cho các vị thấy pháp lực của tôi như thế nào.

Thiệu Hoa Phong nói:

– Lý đại ca có thể bắt được hắn thì hay biết mấy!

Lãng du tiên trưởng Lý Diệu Thanh chính mình cũng là người lớn mật tài cao, biết rành một số phép thuật, lập tức bước tới trước, thò tay vào bửu kiếm, điểm điểm hỏi:

– Kẻ mới đến có phải là Tế Điên tăng không?

– Phải đó, chính ta đây. Ông định làm gì ta nào?

– Ta nghe nói ông vô cớ hiếp đáp người của Tam Thanh giáo, đối địch với bọn tạ Hôm nay ta thử ông có bao nhiêu tài năng cho biết. Ông có biết sơn nhân ta là ai không?

– Ta biết ông là đạo sĩ lộn sòng. Ông họ gì tên gì nhỉ?

– Sơn nhân đây họ Lý tên Diệu Thanh, đạo hiệu là lãng du tiên trưởng. Ta chính là quán chủ của Tàng Trân Ổ đây. Sơn nhân ta biết việc 500 năm trước, 500 năm sau, khéo hiểu quá khứ, vị lai, rành việc hú gió kêu mây, rải đậu thành binh, dờnúi lấp biển, ngũ hành biến hóa. Cũng có tài dời đổi tinh tú, phép bắt quỷ thần, ngước mắt rõ thiên văn, cúi xuống rành địa lý, bạn gió mây, quán khí sắc, bày binh bố trận, dụ địch mai phục thảy đều tinh thông. Nếu ông biết ta lợi hại hãy nhận tội chịu thua, quỳ xuống dập đầu lạy sơn nhân kêu ba tiếng Tổ sư gia. Sơn nhân là người xuất gia lấy từ bi làm cửa, thiện niệm làm đầu, dành một chút hiếu sinh tha cho khỏi chết. Nếu ông không nghe theo lời, ta sẽ bắt ông tức khắc. Chừng đó ăn năn thì muộn đấy nhé!

Tế Điên cười hà hà, nói:

– Hay cho đồ nghiệt súc, mi đừng hòng nói những lời lếu láo như thế. Đại khái mi chưa biết lai lịch của Hòa thượng ta ra sao mà! Hôm nay mi có quỳ lạy trước Hòa thượng ta kêu ba tiếng Tổ tông gia ta cũng chẳng tha cho mi nữa là!

Lý Diệu Thanh nghe mấy câu đó, khí uất lên đến tận cổ, thò tay vào bọc rút ra một món bửu bối tên là “Đả tiên chuyên” thảy lên, miệng niệm lân râm. Cục đá này có thể lớn có thể nhỏ, đang ở giữa lừng giống như núi Thái Sơn nhắm ngay đầu Tế Điên ập xuống. Tế Điên cười hà hà, miệng niệm lục tự chơn ngôn: “Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích”, tức thì “Đả tiên chuyên” hiện ra một đạo hào quang, rớt ngay xuống đất. Tế Điên nói:

– Thứ này là bửu bối của ông hả? Xài không được đâu! Hòa thượng lão nhân gia đâu có sợ nó. Ông có thứ nào khá hơn không?

Lý Diệu Thanh nghe vậy tức giận tràn hông, nói:

– Hay cho Điên tăng, dám phá pháp thuật của ta hử? Coi ta bắt mi đây!

Nói rồi rút Khổn tiên sách từ trong bọc ra, thảy lên không, miệng niệm thần chú. Sợi giây theo gió dài ra nhắm ngay Tế Điên quăng đến. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm lục tự chơn ngôn, Khổn tiên sách rớt ngay xuống đất, không khỏi làm cho Lý Diệu Thanh đứng đờ ra vì ngạc nhiên. Đứng một bên, Thần thuật sĩ Hàn Kỳ mỉm cười, nói:

– Tế Điên tăng tuy là kẻ phàm phu tục tử, nhưng có chút lai lịch, các ông bắt không được hắn đâu.

Nói xong, thò tay rút ra Tử mẫu âm hồn điều, bước tới nói:

– Lý đạo huynh hãy tránh ra đi.

Lập tức Lý Diệu Thanh bước tránh qua một bên. Hàn Kỳ nói:

– Tế Điên, đây là mi tự tìm lấy cái chết, đừng trách ta bắt mi nhé!

Nói xong, thảy Tử mẫu âm hồn điếu lên, miệng niệm thần chú.