TẾ CÔNG HOẠT PHẬT
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch

 

Chương 117:
Phụng đường dụ, chém cả bọn Vân Long
Nghe hung tin, hai quỷ náo pháp trường

Khi tới pháp trường, Kim diện quỷ Tiêu Lượng và Luật lịnh quỷ Hà Thanh nghe người ta bảo:

– Trời sáng ra, sai sự mới tiến hành.

Dòm thấy trước mặt có một quán rượu, hai người vén rèm bước vào, trong quán thực khách khá đông. Phổ ky dòm thấy cả hai có dáng vẻ khác thường. Kim diện quỷ Tiêu Lượng đội mũ đỏ, tiễn tụ bào màu tía, lưng thắt dây tơ, chân mang giày đế mỏng, ngoài khoác hờ chiếc áo anh hùng rộng bằng đoạn màu lam, có thêu mấy đóa mẫu đơn tuyệt đẹp, mày to mắt lớn. Luật lịnh quỷ với gương mặt màu vàng nhạt, mặc áo chẽn màu thúy lam, đều có vẻ khác người. Phổ ky lật đật chạy đến lau dọn bàn mời hai người ngồi và dọn cơm rượu lên. Khi ăn, hai người nghe thực khách kế bên bàn tán lăng xăng:

– Tên Hoa Vân Long này ở Lâm An gây chuyện trời long đất lở, nào là giết người ở am Ô Trúc, giết người ở Thái Sơn lầu, trộm phụng quan ngọc chúc ở Tần tướng phủ. Nếu không phải Tế Công Hòa thượng mang người đi bắt thì mã khoái đừng hòng rớ tới lông chân tên giang dương đại đạo này.

Nghe Hoa Vân Long bị Hòa thượng bắt, Tiêu Lượng và Hà Thanh rủ rỉ bàn nhau:

– Hôm nay trước hết cướp pháp trường cứu Hoa nhị ca ra, rồi chúng mình sẽ tìm ông Hòa thượng đó giết quách báo thù cho Hoa nhị ca luôn thể.

Mới bàn tới đó, hai người thấy từ bên ngoài một Hòa thượng kiếc đi vào. Trong thực khách có người la:

– Ai như Tế sư phó tới kìa?

Người khác hỏi:

– Thánh tăng tới rồi sao?

Tế Điên nói;

– Xin các vị chớ làm ồn! Ta chính là Hòa thượng bắt Hoa Vân Long đây. Bắt Hoa vân Long chính là tạ Nếu ai không phục thì cứ đến tìm ta!

Tiêu Lượng, Hà Thanh thấy Tế Điên, trong bụng nghĩ thầm: “Té ra ông Hòa thượng kiếc này bắt Hoa nhị ca của ta đây mà! Hôm nay chúng ta cướp pháp trường trước rồi đi theo ông ta xem ở chùa nào, tối lại mình tính ông là xong”.

Tế Điên đảo mắt một vòng, rồi bước tới chiếc bàn kế hai người ngồi xuống kêu rượu thịt ăn nhậu. Không bao lâu, những người bên ngoài la ó ồn cả lên:

– Sai sự đến rồi!

Từ phương Bắc, một đoàn xe chở tù đi lại, cứ hai quan nhân đẩy một chiếc xe. Xe đầu là Trấn sơn báo Điền Quốc Bổn, hai tay bị trói chặt, lưng giắt một chiếc thẻ. Điền Quốc Bổn nói rất rành mạch:

– Tại hạ là Điền Quốc Bổn. Diêm vương ra lịnh canh ba chết, ai dám chần chờ đến canh năm? Sống có nơi, chết có chỗ, ta là anh hùng đường đường chánh chánh, hào kiệt liệt liệt oanh oanh, chết có sợ gì? Tuy nhiên thân bị phép nước, đành phải chịu thôi!

Thiết thối viên hầuVương Thông ngồi ở xe thứ hai, mở miệng mắng lớn:

– Ta họ Vương tên Thông. Ta không phải là hung phạm giết người hay cường đạo trộm ngựa. Ta chỉ vì muốn báo cừu cho thế huynh, định giết Tri phủ Dương Tái Điền, chẳng mat nhỡ việc không thành nên thân bị phép vua như thế này! Ta dù chết cũng trọn tình bằng hữu. Sau khi chết rồi thành âm hồn ta theo bắt sống Dương Tái Điền mới thôi!

Trên xe thứ ba là Dã kê lựu tử Lưu Xương, tên này gục đầu yểu xìu, tự nghĩ: “Mình vô duyên vô cớ bị Hoa Vân Long lôi kéo, bất kể thủ phạm tòng phạm, bị chung một xuồng! Chính mình bây giờ không còn lòng dạ nào hết”.

Đặng Thành ở xe thứ tư, Dương Khánh ở xe thứ năm cũng yếu xìu như bong bóng xì hơi như Lưu Xương.

Hoa Vân Long ở xe thứ sáu, dòm quanh một lượt, cười nhạt tự nói:

– Các vị hãy nghe cho kỹ: Tại hạ chính là Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long đây! Ta từ khi sanh ra đến nay giết người có đến hàng trăm. Cái gì ngon đều ăn qua, cái gì đẹp đều đã mặc, bậc đại trượng phu sống có gì vuỉ Thì chết có sợ gì? Ta hôm nay thân chịu quốc pháp, sống hơn 20 năm như thế này là quá trưởng thành rồi. Ở nơi kia, các bạn ta đều là chí thân, được sống làm người một chỗ, chết đi cùng làm quỷ một nơi có sao đâu! Các vị khôn hơn ta hãy kêu bọn họ cùng đi với ta cho vui!

Mọi người ồn ào như ong vỡ chợ, lúc đó trong quán rượu mấy người ưa nhiệt náo cũng lật đật chạy ra xem. Kim diện quỷ Tiêu Lượng, Luật lịnh quỷ Hà Thanh nghe sai sự đã đến bèn rút dao ra, báo hại phổ ky sợ quá lật đật chui xuống gầm bàn hô hoán:

– Chưởng quỹ ơi, cứu mạng!

Tiêu Lượng vừa rút dao ra đưa lên, còn Hà Thanh chưa kịp rút dao ra thì Tế Điên dùng tay chỉ một cái, miệng niệm “Án sắc lịnh hích” trồng cứng hai người lại. Tế Điên bên bàn kia đứng dậy, bên này hai người vẫn không nhúc nhích. Kế nghe bên ngoài hô lớn:

– Dao ngọt thiệt!

Đầu Hoa Vân Long rớt xuống. Đám đông giải tán. Tế Điên bước ra ngoài nói:

– Chưởng quỹ ơi! Ghi sổ cho ta nhé!

– Được, được, để tôi ghi sổ cho sư phụ. Đồ đệ của sư phụ có dặn: Bất luận tiền nhiều ít, sư phụ không cần trả, đến quý ba Dương đại gia sẽ trả một lần.

– Chưởng quỹ nè! Ta xin ông một món, ông cho không?

– Hòa thượng cần thứ nào?

– Ta xin các ông một trái dưa đèo nhé!

– Hòa thượng cứ cầm về đi!

Tế Điên ôm một trái dưa đèo bước ra khỏi quán, vừa đi vừa hát khúc sơn ca:

Tiếc thay người đời chẳng biết “Không”,
Mê hoa đắm rượu tỏ anh hùng,
Nhọc nhằn rốt cuộc về chầu Tổ,
Số hết đến kỳ giũ tay không.
Khéo léo nào hơn mèo bắt chuột,
Thời gian thấm thoát tợ tên bay,
Thảng như lực kiệt tinh thần hết,
Thây chết đành vùi chốn huyệt sâu.
Suy đi nghĩ lại tỏ tường,
Nam kha giấc mộng cũng ngần ấy thôi!
Gấp vội vội, Tây lại Đông,
Loạn cào cào, vinh với nhục,
Tơ lơ mơ, vùn vụt đã năm canh.
Trăm năm cuộc thế xoay vần,
Lên voi xuống chó nhọc nhằn, mộng thôi!
Tỉnh ra nào có ai đâu,
Vui buồn cảnh mộng chỉ toàn rỗng không.
Nói chi đến hoàng hậu sang giàu,
Nói chi đến quan to cực phẩm,
Nói chi đến vương hầu nghiệp cả,
Nói chi đến ngũ bá công cao,
Nói chi đến Tô Tần khéo thuyết,
Nói chi đến Hạng Võ anh hùng!
Ta ở đây đứng chẳng cần yên,
Ngồi nằm tự ý,
Mở mắt say nhận rõ lẽ cùng thông.
Nhìn thấy bản lai diện mục,
Thấu suốt tự tại dung thông
Hồng trần cuồn cuộn, đất trời thỉ chung.
Chỉ cần ngũ uẩn giai không,
Khứ lai tự tại, thong dong tháng ngày.

Tiêu Lượng, Hà Thanh bấy giờ mới nhúc nhích được, hãy còn chưa tỉnh ngộ, muốn giết Tế Điên. Hai người lật đật trả tiền rượu, rồi theo dõi phía sau. Tế Điên đi một mạch về thẳng chùa Linh Ẩn. Thầy giữ cửa hỏi:

– Lão Tế mới về đó hả?

– Xin chào các vị.

Tế Điên đứng lại trước cửa mà chẳng chịu vào trong, lại nói:

– Ta ở phòng phía Tây nơi trái phía Tây của Đại Hùng bửu điện, từ phía Bắc đếm lại cách một căn, ta ở tại đó. Ai muốn thanh toán hay muốn giết Hòa thượng ta thì cứ việc đến đó.

Thầy giữ cửa nói:

– Cái ông này bữa nay nói nửa điên nửa khùng gì vậy? Ai mà cừu thù với ông đâu nào?

Tế Điên không đáp nói:

– Nói cho hai đứa bay nghe rõ ràng rồi đấy!

Tiêu Lượng, Hà Thanh nghe nói thế, nghĩ bụng: “Thế thì hay quá! Tối nay mình khỏi đi kiếm cho mất công!”.

Hai người thấy Tế Điên bước vào chùa bèn tìm một quán rượu ăn uống no say lại tìm một quán trọ nghỉ ngơi, chờ đến trống đổ canh hai mới lấy đồ dạ hành ra. Mình mặc áo tam xoa thông khẩu dạ hành, khắp mình quấn quanh dây gút, trước ngực mang túi bát bửu, bên trong gồm thiên lý hỏa, đèn tự sáng, chìa khóa, quần bằng đoạn màu đen, vớ màu lam, đùi vẽ hoa rằn ri, chân mang giày đế mỏng, dao cắm trong bao da màu. Hai người ra khỏi nhà trọ thi triển thuật phi thiềm tẩu bích thẳng đến chùa Linh Ẩn. Vào trong chùa tìm đến chái nhà Tây nhìn xuống. Các nơi đều ngủ cả, chỉ có phòng phía Tây cách đầu phía Bắc một gian là còn đèn sáng. Hai người đền bên cửa sổ xoi lỗ nhìn vào. Chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường và một cái bàn, ngoài ra không có gì cả. Trên tường có treo một hũ sành màu vàng đựng nửa hũ dầu, đang cháy ngọn leo lét. Trong chùa có quy củ: Mỗi đêm một người được quản dầu cấp cho hai muỗng canh dầu. Hôm nay Tế Điên xin thêm, quản dầu không chịu cấp. Tế Điên nói:

– Ta không ở chùa hơn hai tháng, ông tính sồ ngày cấp gộp lại cho ta đi!

Quản dầu không biết nói sao, bèn đong thêm cho Tế Điên hai muỗng dầu nữa. Hai người dòm thấy Tế Điên tay cầm bầu rượu, miệng nói lẩm bẩm:

– Sống có chỗ, chết có nơi, tối hôm qua ta mộng thấy chẳng lành, mộng thấy gáo dừa bị chúc xuống. Hôm nay không chừng có tên giặc nào đó đến giết ta cũng nên!

Tiêu Lượng, Hà Thanh vẫn không hiểu ý. Giây lát thấy Tế Điên kê đầu lên quả dưa đèo nằm ngủ, Tiêu Lượng nói:

– Chú canh nghe, để ta giết ổng!

Hà Thanh gật đầu. Tiêu Lượng vừa định mở cửa, nghe Tế Điên la:

– Đồ chết dầm! Mày lớn mật dữ a!

Tiêu Lượng sợ hết hồn! Kế nghe Tế Điên la:

– Mày muốn cắn ta hả? Cái con chuột cống này!

Tiêu Lượng nghe nói biết Tế Điên nói với con chuột. Đợi một lát lâu, nghe Tế Điên ngủ rồi, Tiêu Lượng lại định mở cửa, nghe Tế Điên la:

– Đồ quỷ này, mày muốn chết hả? Mày định hại ta à?

Tiêu Lượng tim đập thình thình. Kế nghe Tế Điên nói:

– Hay cho con bò cạp này, suýt chút nữa ta hết ngủ. Muốn ngủ mà ngủ cũng không được vì tụi mày!

Tiêu Lượng nghĩ thầm: “Nói sao mà đúng lúc quá!”. Không biết làm sao, Tiêu Lượng lại phải chờ đến trống điểm canh ba, nghe Tế Điên ngáy lên như sấm bèn bước vào phòng, trước hết thổi tắt ngọn đèn đang cháy leo lét đi, đoạn trải miếng giấy dầu ra trên đất rồi đưa tay mò mẫm. Tiêu Lượng mò trúng chiếc đầu tóc ngắn bèn phụp một cái, chặt đứt lìa rồi bỏ vào tấm giấy dầu gói lại. Đoạn tót ra ngoài cùng với Hà Thanh lên nóc trở về nhà trọ. Tiêu Lượng nói:

– Chúng ta đi tìm anh Dương Minh để nói cho ảnh biết phải trái mới được! Hoa Vân Long cùng 36 anh em kết bái là do anh Dương Minh gởi lục lâm thiếp, truyền lục lâm tiễn để mọi người quen biết nhau. Bây giờ Hoa Vân Long phạm tội ở Lâm An, tại sao anh ấy không đếm xỉa gì hết?

– Phải đấy! Hà Thanh nói:

Hai người bắt đầu lên đường, đói ăn khát uống, ngày đi đêm nghỉ. Ngày kia hai người đến thôn Như Ý, Phụng Hoàng Lãnh, huyện Ngọc Sơn, tỉnh Giang Tây. Tới trước cổng nhà Oai trấn bát phương Dương Minh, hai người ngước nhìn, đồng “a” lên một tiếng, nhớ lại…