VÌ SAO TÔI TỪ BỎ ĂN MẶN?

 

Hồi đó lúc chưa biết Phật pháp, Tôi thường đi mua thịt bò ăn, tôi luôn chọn loại tươi ngon, nghĩa là thịt vừa mới giết xong hồi khuya, sáng sớm được đem ra chợ bán, sờ vào, ta thấy vẫn còn nóng ấm…

Vợ con tôi đều không ăn thịt, không ưa ăn. Tôi ép thì họ mới ăn. Lúc đó, bảy hào một cân thịt bò, dê, heo… Tính ra, một bữa tôi có thể ăn tới năm đồng thịt.

Sáng đó khi tôi chọn mua thịt bò, cúi xuống lấy tiền, rồi ngẩng lên thì nhìn thấy thịt bò trên quầy đã biến thành một nam nhân bị trói. Tôi sợ hết hồn, tự hỏi thầm: “Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?” Khi tôi đếm đủ tiền và nhìn lại lần nữa thì thấy là thịt bò chứ không phải người. Tôi dòm lại tiếp thì thấy là người! Bên cạnh đó người bán có treo mấy con dê, tôi vừa nhìn qua hàng dê thì thấy toàn là những nữ nhân bị trói. Tính tôi rất mê ăn thịt, nhưng bắt đầu từ hôm đó, mỗi khi tôi muốn ăn thịt, trong não lại hiện ra hình ảnh thịt bò biến thành nam nhân bị trói và thịt dê hóa thành nữ nhân. Cảnh tượng này đã ám ảnh rất khủng khiếp và đáng sợ, nên từ đó tôi không bao giờ mua thịt hay ăn thịt nữa.Do thấy thịt biến thành người ghê quá (chứ không phải vì hiểu Phật pháp mà tôi từ bỏ ăn thịt). Tính từ đó đến nay, tôi ăn chay đã hơn hai mươi năm, cả nhà chúng tôi đều ăn chay, không phải học Phật rồi mới ăn.

Bây giờ nếu trong số các vị ai dám nói: Kinh Lăng Nghiêm là giả! Thì tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối, xác nhận là các vị đang phỉ báng Phật!

Phật dạy chúng ta rất hay. Vì vậy hễ đã quy y Phật, Pháp, Tăng thì phải vâng theo lời Phật dạy phụng hành, không phải chỉ tu theo kiểu ngày tối vào chùa am quỳ lạy, mà ở tại nhà lúc nào cũng phải luôn giữ giới, hành pháp nghiêm minh mới tốt. Chùa là chỗ người xuất gia đến tu học, nên người tại gia chúng ta, nếu không có việc cần thì nên ít vào, phải chú trọng đến việc thực hành pháp, không nên thường xuyên đến chùa quấy nhiễu người xuất gia.

Người xuất gia là tu sĩ thanh tịnh, họ đã nguyện ly khai gia đình, không có vợ chồng hay con cái chi. Thế nên, chúng ta không nên đem các chuyện thế tục mang vào tự viện để biến chùa thành chỗ nghỉ ngơi vui đùa của chúng ta. Làm vậy là rất sai!

Không phải tôi không muốn các vị đến chùa, nhưng lúc nào nên đến? Là những lúc trong chùa cử hành pháp hội, lễ vía, khánh đản hay có giảng pháp.

Các nam nhân khi đến chùa Ni, tuyệt đối không nên mặc áo ngắn quần đùi. Các Phật tử nữ khi đến chùa Tăng, nhất định phải ăn mặc trang nghiêm kín đáo, không được mặc đồ mỏng hở hang. Bởi Sư phụ cũng là người, nếu nhìn thấy người khác phái ăn mặc hở hang quá mức họ sẽ bị động tâm. Vì chúng ta đều là người, tu là phải tu từ trong tâm, không tu tâm thì không phải là tu hành. Là nữ nhân thì đừng mặc hở hang đến mức vừa cúi nhìn là thấy hết trơn thân, mặc vậy rất mang tội!

Bạn đến Vạn Phật Thành chỗ ngài Tuyên Hóa mà xem, trong đây giới luật rất nghiêm, Chư Tỳ kheo, Tỳ kheo ni, toàn bộ đều hành xử rất nề nếp quy củ. Ngay cả liếc mắt nhìn nhau cũng không có.

Tôi hiện tại là một cư sĩ, lúc giảng thuyết cho mọi người, tôi có thể nhìn tất cả. Nhưng nếu tôi là Hòa thượng, Tăng sĩ, thì lúc nói với nữ nhân, mắt tôi tuyệt đối không được nhìn vào họ. Phải cẩn thận khi nhìn nữ nhân, nhìn người khác phái. Phật dạy ngài A nan khi nhìn người khác phái hãy nhìn từ mắt cá chân trở xuống là lời dạy rất hay, không phải chuyện đùa.

Phật dạy hàng xuất gia tu hành phải lo đoạn dục khử ái. Vậy nên, nam nhân xuất gia không nên nhìn nữ nhân, mà nữ nhân xuất gia cũng không nên nhìn nam nhân! Nếu như nhìn mà tâm dễ loạn động, thì bất kể bản thân từng tu có kinh nghiệm tốt đến đâu, đều không hữu dụng. Phật luôn dạy: Chưa chứng A la hán thì chẳng nên tin tâm mình, bạn tu chưa thành thì chớ nên nhìn lung tung. Đó là cách hỗ trợ tâm tu tốt.

Phật nói “Tất cả duy tâm tạo”, Một khi tâm bạn động thì lúc siêu độ, miệng bạn dù có tụng niệm mà tâm lại nghĩ đến nam nhân hay nữ nhân, bạn sẽ không được ích lợi.

Người muốn siêu độ người khác, mà tâm mình không thanh tịnh, thì không siêu độ được cho ai. Phật nói: “Tỳ kheo có trí huệ, thì tâm không tham trước”, nên bạn gì cũng phải không tham, thường tự tỉnh, chớ để mất niệm tỉnh giác.

Tu là phải thường tự kiểm soát mình, không để phạm giới dù trong ý niệm. Chỉ cần chịu y theo pháp Phật dạy mà tu hành, sẽ được giải thoát.

Có người hỏi tôi;

– Ông niệm Phật có nguyện về Thế giới Cực lạc không?

Tôi nói: Xưa nay tôi chưa hề có ý muốn qua Thế giới Cực lạc, dù hiện tại tôi có thể nhìn thấy rõ Thế giới đó. Dĩ nhiên tôi muốn đi, nhưng nghĩ đến những côn trùng đã bị tôi giết chết, tính ra có đến hằng ngàn hằng vạn, tôi không còn ý đó. Do quê tôi làm nghề nông, sau đó khi xây nhà trùng kiến có rất nhiều, tôi đã cầm bình thuốc xịt chúng chết, càng giết càng nhiều.

Hồi chưa biết Phật pháp tôi giết rất nhiều kiến, ong, côn trùng… Khi tôi biết được Phật pháp rồi, trong lòng chỉ biết sám hối và sám hối thôi. Từ khi tiếp xúc với Phật giáo rồi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa dám phát nguyện sinh về thế giới Tây phương Cực lạc, vì sao ư? Vì tôi nghĩ, nhưng loài kiến tôi giết chết và những bò, dê gà, vịt, cá… tôi từng ăn qua, tôi phải làm cho chúng được lợi ích trước. Do vậy nếu tôi giảng Phật pháp có chút công đức nào, tôi xin nguyện hồi hướng cho tất cả chúng sinh mình đã giết, cầu chúng vào chỗ lành. Còn bản thân tôi, đã tu đến đâu thì tương lai sẽ đi đến đó.

Chúng ta bái Phật là lạy đấng giác ngộ, bởi vì ngài minh bạch đạo lý chân thật trong vũ trụ nhân sinh. Phật không phải Thần, chúng ta không nên biến Phật thành Thần. Chúng ta thường nghe Thượng đế hay Chúa nói: Ai nghe lời ta tương lai lên thiên đường, ai không nghe thì sẽ xuống địa ngục?

Nhưng Phật thì không nói vậy. Ngài xem chúng sinh như con.

Trong “kinh Đại Bát Niết Bàn” Phật giảng: Ngài xem heo, ngựa, bò, dê, ruồi, kiến… thậm chí cả loài dòi trong nhà xí… Ngài đều xem như La Hầu La. Nếu bạn có mười đứa con, thì chín đứa đều thành đạt: Làm lãnh đạo, bác sĩ, khoa học gia… chỉ có một đứa lêu lổng ăn chơi, thậm chí bị giam để cải tạo nhân phẩm. Vậy có phải bạn đau lòng nhất, lo nhất là đứa con không ngoan này? Bởi những đứa ngoan ngoãn thành đạt đều có tương lai rạng rỡ, nên bạn không cần lo, chỉ ưu tư cho đứa mê muội ham chơi. Chư Phật, Bồ tát đối với chúng sinh cũng vậy! Do Phật thương các loài vật như con, nên bạn hãy nghĩ xem: Hiện nay nhiều người tin Phật chúng ta vừa ăn thịt, vừa lễ Phật? Như vậy là không có tác dụng. Đã tin thờ Phật thì chúng ta cần minh bạch điều này.

Khi bạn ăn thịt vào, thì trong bụng hôi tanh mùi thi thể (cho dù bạn khéo chế biến xác vật thành mỹ vị). Khi bạn cầm thịt chúng sinh đầy máu me đem về nhà, dù có rửa sạch cũng không thể ăn, nên phải xông ướp gia vị, chế biến đủ thứ. Bởi vì thi thể rất tanh và ghê, mùi lại quá hôi, nên bạn phải chế biến, ướp xông đủ loại gia vị để biến nó thành mỹ vị, làm vậy chỉ là tự lừa gạt mình thôi. Sau khi ăn vào rồi, bạn rất dễ bị bệnh, chưa kể còn bị giảm thọ.

 

(Trích một đoạn từ KINH NGHIỆM TÂM LINH-Quả Khanh
Thuộc bản dich nháp chưa in của Hạnh Đoan)