Vi-Na-Pa

Từ Điển Đạo Uyển

S: vīṇāpa; “Người chơi đàn Vi-na”, còn có biệt danh khác là “Người mê âm nhạc”;
Một trong 84 vị Tất-đạt Ấn Ðộ, không rõ sống trong thời đại nào, có thể trong thế kỉ thứ 8.
Ông là một hoàng tử được vua cha truyền ngôi nhưng không ham thích gì hơn là chơi đàn Vi-na (vīṇā). Hoàng cung mời vị Du-già sư Phật-đà-ba (buddhapa) khuyên giải. Phật-đà-ba khuyên ông quán tính Không trong tiếng đàn, quán âm thanh siêu việt nhất là “Vô âm.” Sau chín năm thực hành, ông đạt Tất-địa.
Sau nhiều năm kiên trì,
và hết lòng tập luyện,
thuần thục đàn Vi-na
Rồi khi ta tu tập,
tiếng dây đàn vô thanh,
ta đánh mất tự ngã.