Thông Giác Thuỷ Nguyệt

Từ Điển Đạo Uyển

通覺水月; 1637-1704
Thiền sư Việt Nam, thuộc tông Tào Ðộng truyền sang miền Bắc, pháp hệ thứ 36. Sư nối pháp Thiền sư Nhất Cú Tri Giáo và truyền lại cho đệ tử là Chân Dung Tông Diễn.
Sư họ Ðặng, quê ở Thanh Triều, huyện Ngự Thiên, phủ Tiên Hưng. Sư trước học Nho giáo nhưng không hài lòng. Năm 20 tuổi, Sư xuất gia cầu đạo, vân du khắp nơi nhưng không tìm được nơi khế hợp. Sau, Sư quyết chí sang Trung Quốc tu học.
Chuyến du học này gặp đầy trở ngại, một trong hai đệ tử đi theo lâm bệnh, mất giữa đường và khi đến núi Phụng Hoàng, Sư phải ở ngoài chờ ba tháng mới vào được cổng chùa yết kiến Thiền sư Nhất Cú Tri Giáo.
Nhất Cú gặp Sư hỏi: “Trước khi cha mẹ sinh, trong ấy thế nào là Bản lai diện mục của ngươi?” Sư thưa: “Mặt trời sáng giữa hư không.” Nhất Cú bảo: “Ba mươi gậy, một gậy không tha”, và cho phép Sư nhập chúng.
Sáu năm trôi qua, một hôm, Nhất Cú gọi Sư vào Phương trượng hỏi: “Ðã Kiến tính chưa?” Sư lễ bái và trình kệ:
Viên minh thường tại thái hư trung
Cương bị mê vân vọng khởi long
Nhất đắc phong xuy vân tứ tán
Hằng sa thế giới chiếu quang thông.
*Sáng tròn thường ở giữa hư không
Bởi bị mây mê vọng khởi lồng
Một phen gió thổi mây tứ tán
Thế giới hà sa sáng chiếu thông.
Nhất Cú đưa tay điểm vào đầu Sư, ban hiệu là Thông Giác Ðạo Nam Thiền sư và nói kệ sau để truyền tông Tào Ðộng tại Việt Nam:
Tịnh trí thông tông, từ tính hải khoan
Giác đạo sinh quang, chính tâm mật hạnh
Nhân đức vi lương, huệ đăng phổ chiếu
Hoằng pháp vĩnh trường.
Nhất Cú căn dặn: “Ngươi về nên tinh tiến làm Phật sự, giảng thuyết đề cao chính pháp, không nên chần chờ để tâm theo vọng trần, trái lời Phật, Tổ dặn dò. Ngươi thành tâm đi muôn dặm đến đây nay ta cho một bài kệ để gắng tiến:
Quế nham suy phức tục truyền đăng
Thu nhập trường không quế bích đằng
Trì nhĩ viên lai khai bảo kính
Từ dư quy khứ thị kim thằng
Thuỵ thâm Phượng lĩnh thiên trùng tuyết
Cáp thụ An Nam nhất cá tăng
Dạ bán cẩm hà sơn hậu khởi
Hạo tòng thiên tế thức tăng hằng.
*Rừng quế gương xưa đền nối sáng
Thu về đâu đấy ngát mùi hương
Vì người xa đến treo gương báu
Từ biệt ta về chỉ đạo Thiền
Ai vào núi Phụng nghìn trùng tuyết
Dường có An Nam một vị tăng
Nửa đêm áo gấm ra sau núi
Như ở chân trời thấy mặt trăng”.
Từ biệt thầy, Sư cùng với đệ tử trở về Việt Nam. Về đến Việt Nam, Sư đi khắp các thắng cảnh như Yên Tử, Quỳnh Lâm và sau, Sư dừng chân tại Ðông Sơn ở huyện Ðông Triều, trụ tại chùa Hạ Long. Dân chúng xa gần nghe danh Sư đều đến xin quy y, tăng chúng đua nhau đến tham học.
Sắp tịch, Sư gọi Tông Diễn đến nói kệ:
Thuỷ xuất đoan do tẩy thế trần
Trần thanh thuỷ phục nhập nguyên chân
Dữ quân nhất bát cam lộ thuỷ
Bái tác ân ba độ vạn dân.
*Nước cốt tuôn ra rửa bụi trần
Sạch rồi nước lại trở về chân
Cho ngươi bát nước cam lộ quý
Ân tưới chan hoà độ vạn dân.
Sau, Sư nói kệ truyền pháp:
山織錦水畫圖。玉泉涌出白酡酥
岸上黃花鶯弄語。波中碧水鰈群呼
月白堂堂魚父醉。日紅耿耿繭婆晡
Sơn chức cẩm thuỷ hoạ đồ
Ngọc tuyền dũng xuất bạch đà tô
Ngạn thượng hoàng hoa oanh lộng ngữ
Ba trung bích thuỷ điệp quần hô
Nguyệt bạch đường đường ngư phủ tuý
Nhật hồng cảnh cảnh kiển bà bô.
*Núi dệt gấm, nước vẽ hình
Suối ngọc chảy, tuôn rượi đà tô
Bờ cúc nở hoa hoàng oanh hót
Nước trong sóng biếc cá điệp nhào
Trăng sáng rỡ ràng ông chài ngủ
Trời soi rừng rực kén nằm nhơ.
Nói kệ xong, Sư bảo: “Nay ta lên chơi trên núi Nhẫm Dương. Nếu bảy ngày không trở về, các ngươi tìm thấy chỗ nào có mùi thơm là ta ở đấy.” Chúng bùi ngùi mà không dám theo. Sau đúng bảy ngày, chúng cùng nhau đi tìm thì nghe gió thổi mùi hương ngào ngạt, thấy Sư ngồi kết già trên một tảng đá trong hang. Bấy giờ là ngày 6 tháng 3 năm Giáp Thìn, niên hiệu Chính Hoà thứ 20 đời vua Lê Hi Tông.