tào thực

Phật Quang Đại Từ Điển

(曹植) Văn nhân Trung quốc, người nước Ngụy thời Tam quốc, con thứ 3 của Ngụyvũ đế, em của Văn đế, tự là Tử kiến, thụy hiệu là Tư, vì thế gọi là Trần tư vương. Năm lên 10 tuổi ông đã làm văn, nhờ văn tài trác tuyệt nên ông rất được Vũ đế yêu quí. Nhưng khi Văn đế lên ngôi thì vì ghen tài nên định hại ông, từng ra lệnh cho ông đi 7 bước phải làm được bài thơ. Mới đầu, ông được vua phong làm Đông a vương, sau đổi lại là Trần vương. Có lần ông du ngoạn Ngư sơn, nghe tiếng Phạm thiên trong hư không, bèn phối hợp với các Hán khúc mà chế thành Phạm bái; ông còn sửa bớt bản Hán dịch kinh Thái tử thụy ứng bản khởi, soạn Thanh minh gồm 42 khế(tứcmôn học về phúng tụng, ngâm vịnh, các kệ tụng), được lưu truyền ở các đời Lưu Tống, Nam Tề, do đó, ông được tôn làm Tổ của môn Thanh minh Phật giáo Trung quốc. Về sau, vì bất hòa với vua Minh đế(tức cháu gọi ông bằng chú ruột)nên ông phẩn uất mà chết. Ông để lại các tác phẩm: Thanh minh, Biện đạo luận. (xt. Phạm Bái).