Tu Tập Với Con

 

Tháng 10/1995, con gái đầu lòng của chúng tôi là Trần Thị An Như phải vào bệnh viện Nhi Ðồng II tại Tp. Hồ Chí Minh cấp cứu. Cháu bị lên sởi, nốt đỏ mọc đầy người, đồng thời còn bị viêm da, toàn thân bị phồng lên những đốm nước bằng ngón tay khắp mặt, thân hình, tay chân. Nguy hiểm nhất là cháu bị bội nhiễm phổi rất nhanh, gây viêm phổi, khó thở, đàm vàng đặc sệt, phim chụp X quang phổi có rất nhiều vết lốm đốm. Ngoài ra, do phải nằm chung tại một phòng cấp cứu lúc nào cũng đông người, cháu còn bị nhiễm trùng máu bởi một loại vi trùng đã lờn kháng sinh tại bệnh viện. Bác Sĩ Hưng, trưởng phòng cấp cứu trực tiếp điều trị báo động cháu rất dễ bị nguy biến. Cứ vài ngày trong phòng lại có một em bé tử vong, càng tăng thêm sự âu lo cho chúng tôi.

Chính cơn bệnh của An Như đã giúp tôi có niềm tin vào Phật Pháp, vào Bồ Tát Quán Thế Âm mà trước đó tôi không chú ý lắm. Vợ chồng tôi ngày đêm thay nhau ngồi bên giường bệnh suốt một tháng trời, lòng dạ rối bời. Nhìn thân hình gầy gò của cháu mà thấy đau lòng, chỉ biết khẩn thiết niệm Nam Mô Tầm Thanh Cứu Khổ Cứu Nạn Ðại Từ Ðại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát hằng ngày, hằng giờ. Sau ba tuần tận tụy chiến đấu với cơn bệnh, các y bác sĩ đã thấy những dấu hiệu tốt. Một tuần sau nữa thì cháu được về nhà, nhưng một cô y tá chăm sóc cho cháu bị lây nhiễm sởi.

Nửa năm sau, gia đình chúng tôi đến định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO. An Như được hưởng chương trình chăm sóc đặc biệt về y tế, giáo dục, và mọi ưu tiên sinh hoạt khác. Cảm niệm ân đức của Bồ Tát, tôi thường xuyên lễ bái Kinh Ngũ Bách Danh Quán Thế Âm, niệm danh hiệu Ngài, tụng chú Quán Âm Linh Cảm Chơn Ngôn. An Như thường ngồi bên cạnh lắng nghe, đánh chuông, và nhờ nghe mà thuộc lòng bài chú nầy.

Nhờ Phật Pháp nhiệm mầu, tuy An Như sức khỏe rất yếu kém, mắc nhiều bệnh dữ, nhưng lúc nào cháu cũng vui vẻ, không bao giờ than vãn về bệnh tật của mình. Cháu rất thích đi học, về nhà là tập đạp xe, và đan khăn quàng len biếu Hội Từ Bi Quán Thế Âm bán đấu giá gây quỹ, tặng các bạn đồng cảnh ngộ khuyết tật tại Việt Nam và nhiều nơi trên thế giới.  An Như đan được 35 cái khăn quàng len, bán đấu giá được 9.140 dollars, trong đó có mấy cái 500 dollars, có cái 1.000 dollars. Chiếc khăn cuối cùng đã được mua ủng hộ đến 1.760 dollars! Đây chính là niềm khích lệ lớn lao nhất cho An Như, hơn tất cả mọi loại thuốc bổ và y dược, giúp cháu vui sống và dâng tặng niềm vui cho đời.

An Như đã nhẹ nhàng từ giã cõi đời 5 năm qua, lúc lên 27 tuổi. Tôi tin rằng cháu đã được về cõi Tịnh nhờ suốt đời không tạo ra bất cứ việc xấu nào, hơn nữa còn biết làm việc thiện, nhất là chí thành niệm danh hiệu Phật A Di Đà và Bồ Tát Quán Thế Âm. Là người mẹ nhưng lúc nào tôi cũng cám ơn An Như vì An Như đã tạo duyên lành cho tôi có niềm tin sâu vào Phật Pháp. Mỗi khi đảnh lễ 500 Danh Hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm, hoặc niệm danh hiệu Ngài, tôi cũng cảm như đang cùng An Như tu tập. Vậy là dù ở phương trời nào, mẹ con tôi vẫn có một mảnh đất chung là niềm tin vào Bồ Tát Quán Thế Âm.

Ngô Thị Hạnh, 2016