Thoát Bão Dữ và Bom Ðạn

 

Làng Siêu Quần tôi ở xã Phong Bình, huyện Phong Ðiền, tỉnh Thừa Thiên Huế, có chừng 500 căn nhà. Năm tôi 12 tuổi thì có một trận mưa lụt và bão lớn, bay cả nhà cửa, chỉ còn sót lại khoảng 40 cái mà thôi. Nhiều người đến núp mưa và đem theo cả xoong nồi tị nạn tại nhà tôi. Khi thấy gió lớn quá, Mẹ tôi làm lễ cầu an cho căn nhà, vì sau nhà có cây thầu đâu rất lớn, đang đè lên mái tranh khiến tường bị rạn nứt. Tôi ngồi gần cửa sổ nhìn ra, miệng niệm Phật.

Khi mẹ tôi làm lễ cầu an sắp xong, còn đang hồi hướng, bỗng nhiên tôi nghe cái ào, giống như là cái nhà bị bứng bay đi. Tôi nhìn ra, thấy cái cây to bự đó, giống như bị Tôn Ngộ Không hóa phép, ôm liệng ra xa cả cây liền rễ. Tôi hét to và vỗ tay, miệng hoan hô, ai nấy đều nhìn ra và rất đỗi vui mừng. Sau trận bão lụt lớn có nhiều người chết, trâu bò heo trôi mất hết. Mọi người có niềm tin: Nhờ gia đình bác gái nầy mở rộng cửa từ bi, nhờ có đức Phật độ trì mà tất cả mọi người ở đây đều được bình yên.

Ðến năm tôi 18 tuổi, chiến tranh tàn phá quê tôi, bom đạn liên miên, từ ca nông đến B52 oanh tạc. Tôi ngồi núp dưới hầm, miệng niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm. Có lần tự nhiên tâm động, tôi chạy ra tránh đi nơi khác. Chừng 10 phút sau đó thì một quả đạn ca nông trúng nổ sập hầm. Hú hồn! Tôi cảm nhận được ngay là Bồ Tát đã cứu tôi thoát chết.

Tôi tin Ngài đã cứu tôi nhiều lần lắm. Vì lẽ đó nên lúc nào tôi cũng tin rằng có Ðức Quán Thế Âm trước mắt tôi và dạy tôi tu, cố gắng sửa đổi tâm tánh, làm lành lánh dữ và không sát sanh hại vật.

Ðồng Ðức kể chuyện, Tâm Hoán viết, 2006