thắng nghĩa không kinh

Phật Quang Đại Từ Điển

(勝義空經) Kinh, 1 quyển, do ngài Thíhộ dịch vào đời Tống, được thu vào Đại chính tạng tập 15.Nội dung kinh này đức Phật giải thích đơn giản về Thắng nghĩa không. Nghĩa là khi tất cả các pháp như mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý sinh ra thì pháp ấy thực không từ đâu đến, mà khi các pháp diệt thì pháp ấy cũng không lìa tan. Phật lại nói pháp 12 nhân duyên, cho rằng vô minh duyên hành, hành duyên thức, cho đến sinh duyên lão tử, cứ như thế sinh khởi một chuỗi khổ uẩn; cho nên hễ vô minh diệt thì hành diệt, hành diệt thì thức diệt, cho đến sinh diệt thì lão tử diệt, như thế thì cả chuỗi khổ uẩn đều diệt. Đây chính là yếu chỉ của Thắng nghĩa không.