THAI NHI HẾT DOWN NHỜ CHÚ ĐẠI BI

-Diệu Ngọc (viết lại từ lời kể của Liên Hoa)

Cách đây không lâu, tôi có từng chia sẻ một câu chuyện linh ứng nhờ sám hối theo Lương Hoàng Sám, nhưng đó không phải chuyện linh ứng duy nhất mà tôi từng gặp…

Tôi là Liên Hoa, ngụ tại Bà Điểm, huyện Hóc Môn, TP.Hồ Chí Minh. Cách đây 5 năm tức năm 2014, chị gái ruột của tôi có thai khoảng 4 tháng thì đi Bệnh viện Phụ sản Mêkong (Q.Tân Bình) xét nghiệm dị tật thai nhi. Cả 2 lần xét nghiệm bác sĩ đều nói cháu tôi bị Hội chứng Down và khuyên chị tôi nên bỏ cái thai vì nếu sinh cháu ra sẽ khổ cả mẹ và bé.

Chị tôi về nhà khóc lóc vật vã nhưng không hề chia sẻ cho ai. Mãi sau mới nói cho tôi và mẹ tôi biết. Lúc ấy tôi mới bắt đầu biết đến Phật Pháp nhưng tôi hiểu rằng nếu bỏ đi thai nhi đi thì chính là sát sinh hại mạng chính con ruột của mình. Nghe chị kể xong tôi bảo chị nhất định không được bỏ thai nhi, để một thời gian nữa đi Từ Dũ khám lại xem thế nào.

Thực sự lúc đó cái tôi cần là thời gian để xoay chuyển mọi chuyện, tôi đã từng đọc rất nhiều câu chuyện linh ứng về Chú Đại Bi nên tôi luôn có niềm tin mạnh mẽ, và đây chính là lúc tôi thực hành theo những điều Phật dạy.

Chị tôi xuôi xuôi rồi đồng ý. Chị tôi từ đó đến giờ không tin Phật Pháp, nhưng tôi cứ đưa một bài cúng Ngài Quan Âm rồi hướng dẫn chị mỗi sáng hoặc tối tụng và cầu xin cho cháu, còn tôi âm thầm đến chùa Như Thị Thất ( Bình Hưng Hòa) đứng trước tượng Quan Âm ở ngoài trời, tôi phát nguyện xin ăn chay một tháng và tụng trì chú Đại Bi mong cho cháu được tai qua nạn khỏi, hết bệnh, khỏe mạnh bình thường.

Lâu lâu, tôi lại gọi điện động viên chị :

– Chị cố gắng tụng tiếp bài cúng Quan Âm đi, em chắc chắn cháu không sao đâu.

Từ hôm tôi đưa bài cúng, chị không tin lắm nên bữa tụng bữa không, làm cho có lệ, thôi thì tôi cứ cố gắng, được tới đâu hay tới đó vậy. Đúng một tháng sau, khoảng 11h trưa tôi đang làm việc, chị gái tôi gọi điện khóc nức nở, tôi không hiểu chuyện gì mà chị khóc dữ vậy. Cố gắng lắm, mãi chị mới nói được:

– Vừa có kết quả ở Từ Dũ xong, thai nhi không bị hội chứng Down gì cả, khỏe mạnh bình thường, chị mừng quá nên gọi báo cho dì biết.

Tôi lặng người đi vì vui mừng, mừng vì cháu tôi được khỏe mạnh, mừng vì những cố gắng của tôi đã có được kết quả viên mãn. Tôi khuyên chị nên tiếp tục đọc bài cúng cho đến khi sinh bé ra.

Vài tháng sau, cháu tôi được sinh ra đời, mạnh khỏe, không bị vấn đề gì cả.

Chị tôi sau khi sinh cháu ra gia đình hòa thuận không cãi cọ như trước, anh rể tôi tu chí không nhậu nhẹt đánh nhau nữa, chứ trước kia cứ nhậu vào là sinh tật nói nhiều, ai đụng vào là sẵn sàng đập chai vào đầu người ta luôn. Còn cháu tôi, càng lớn, cháu càng ngoan ngoãn, thông minh và rất đẹp trai. Tôi tin chắc rằng, chính nhờ sự gia hộ của chư Phật, Bồ Tát, nhờ công năng vi diệu của chú Đại Bi mà cháu tôi được như vậy.

Câu chuyện thứ hai là của mẹ tôi. Vào năm 2015, mẹ tôi đi khám và được bác sĩ chỉ định cắt túi mật, nhưng khi chuẩn bị mổ, bác sĩ xem kết quả chụp phim mới nhất thì phát hiện có một khối u ở phổi và nguy hiểm hơn, nên chuyển qua mổ tách khối u.

Khoảng 10 ngày sau, bụng mẹ tôi lâm râm đau, nên cả nhà cho mẹ đi khám lại. Bác sĩ bảo túi mật của mẹ tôi bị hoại tử phải nhập viện mổ gấp. Sau hai lần mổ liên tục như vậy, sức khỏe mẹ tôi giảm sút rất nhiều.

Khoảng một tháng sau đi tái khám, bác sĩ bảo chỗ khối u trên phổi có dấu hiệu bất thường nên chỉ định mổ tiếp. Mẹ tôi làm tất cả các thủ tục đã xong, chỉ chờ mổ. Cứ dây dưa mổ đi mổ lại như thế, tôi lo lắng quá nên nói với mẹ :

– Mẹ ơi, mẹ nghe con ra đứng ngoài kia chắp tay cầu xin Phật gia hộ không phải mổ nữa. Mẹ phát nguyện ăn chay một tuần nha mẹ, chứ mẹ mổ liên tiêp 3 lần con sợ mẹ không chịu nổi đâu!
Mẹ tôi không nghe:

– Bác sĩ nói mổ thì phải mổ chứ làm sao mà mà xin Trời Phật mà lại thoát không mổ được.

Mẹ tôi vốn không tin tâm linh và Phật pháp, nên tôi phải đứng năn nỉ rất lâu, cuối cùng không chịu nổi, mẹ tôi cũng phải đi với tôi ra chỗ cửa sổ kính trước phòng siêu âm của bệnh viện Thống

Nhất. Và chắp tay nhìn lên trời cầu xin và phát nguyện ăn chay một tuần.

Sau đó tôi về làm việc, còn chị gái tôi thay ca trông mẹ. Đến đầu giờ chiều, chị gái tôi gọi điện báo:

– Mẹ không phải mổ nữa, bác sĩ bảo cho thuốc về nhà uống, sau một tháng tái khám nếu không có gì bất thường thì tiếp tục dùng thuốc duy trì trong 3 tháng.

Tôi mừng quá chạy lên bàn thờ Quan Âm ở nhà, lạy tạ các Ngài đã cứu mẹ tôi . Từ đó đến nay mẹ tôi vẫn đi khám thường xuyên nhưng không bị tái phát các bệnh đó nữa.

Trên đây là 2 câu chuyện có thật về sự linh ứng của gia đình tôi, mong rằng những ai nghe được chuyện này, tín tâm tăng trưởng, ngày càng tinh tấn tu hành hơn.