Tăng Ni Và Sám Hồi Hướng

Mặc Giang

 

Quy ẩn, thế thôi!

(Viết để thương một vị Thầy, mỗi lần gặp nhau thường nói “mình có bạn rồi” dù chỉ trong một thời gian rất ngắn. Khi Thầy và tôi cách biệt, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại thăm nhau)

Ngày 05-9-2006

Hôm nay Thầy đã đi rồi
Sắc không hai nẻo xa xôi muôn ngàn
Ai đem lay ánh trăng vàng
Để cho bóng nguyệt nhẹ nhàng lung linh
Vô thường khép mở tử sinh
Rong chơi phù thế bóng hình bụi bay
Bảo rằng, bản thể xưa nay
Chơn như hằng viễn tỏ bày mà chi
Bảo rằng, diệu lý huyền vi
Sao còn nhân ảnh đường đi lối về
Đôi bờ sóng vỗ giác mê
Mười phương còn hỏi tứ bề, lạ chưa
Vẽ chơi giọt nắng đỡ mưa
Bay bay sương gió đong đưa đầu cành
Nếu không, vũ trụ vắng tanh
Hư vô trống rỗng treo mành nguyên sơ
Thầy đi, tinh tú lững lờ
Tôi còn, dấu nét tình cờ khứ lai
Thầy đi, lối cỏ hoa cài
Tôi còn, gợi nhớ, đếm vài lá rơi
Duyên còn, có mặt trong đời
Duyên không, quy ẩn cuộc đời, thế thôi
Hôm nay, thế núi lưng đồi
Ngày mai vắng bóng, biển khơi vô cùng.

Hình Bóng Thầy

Tháng 10 – 2006

Thầy ra đi, cõi chơn thường miên viễn
Mái sân chùa, như vắng bóng Thầy ơi
Chốn liêu phòng, buông khung rèm cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời

Thầy ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Chiếc áo nâu, nhuộm bạc nếp khói hương
Chiếc y vàng, bay bay màu hoại sắc
Mái chùa xưa, ấp ủ lớp ngân sương

Thầy ra đi, hình bóng Thầy còn đó
Quãng đường dài, ghi dấu nét, không pha
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn ai, bóng nguyệt nhớ trăng già

Thầy rũ áo, gác thuyền từ bát nhã
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Khách lại qua, nhìn dòng sông, gợi nhớ
Hình bóng Thầy dẫn dắt thuở ban sơ

Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ

Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Người nghe hết tiếng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Giật mình thấy bóng Thầy xưa.

Nhớ Ơn Thầy

Tháng 10 – 2006

Nam Mô A Di Đà Phật
Chúng con xin nhớ ơn Thầy
Một đời, nguyện bước Như Lai
Trên cầu Thượng Thừa chứng quả
Dưới thời, chuyển hóa hoằng khai

“Thầy là con thuyền thanh lương”
Thầy là Tăng Bảo tựa nương
Thầy là cây cao bóng mát
Dắt dìu đệ tử muôn phương

Thầy mang hạnh nguyện từ bi
Tâm dung, bất khả tư nghì
Dùng xe Ba Thừa chuyển bánh
Thời thời chuyên chở người đi

Nam Mô A Di Đà Phật
Chúng con xin nhớ ơn Thầy
Búp sen xin chắp hai tay
Nguyện Phật mười phương minh chứng
Thâm ân giáo dưỡng cao dày

Dù cho nước chảy đá mòn
Dù cho lấp biển dời non
Huệ mạng một đời mới khó
Chúng con xin nhớ ơn Thầy.

Xin tiễn Thầy đi!

(10-2006 * Úc Châu)

Xin tiễn Thầy đi, thượng phẩm hoa khai
Bảo sở hoàn nguyên, tỏa chiếu liên đài
Thương chốn diêm phù, trầm luân thống khổ
Cỡi xe Tam Thừa, pháp giới khứ lai

Xin tiễn Thầy đi, trực vãng Tây Phương
Quê cũ ngàn xưa, hằng viễn chơn thường
Ngó xuống trần gian, chúng sanh mòn mỏi
Xuất Thánh lâm phàm, ban đức tình thương

Xin tiễn Thầy đi, ngân hà xao xuyến
Chuông mõ trầm hùng, vang vọng cầu kinh
Tăng – tín hai hàng, đôi bờ mắt xót
Thương tiếc người đi, về cõi vô thinh

Xin tiễn Thầy đi, ngàn sao lấp lánh
Nguyện Đấng Cha Lành, phóng độ Từ Quang
Nghi ngút trầm hương, mờ mờ quyện khói
Ngọn gió heo may, lay động mênh mang

Thân tứ đại vô thường
Cuộc đời là trọ quán
Nhưng ngõ rẽ hai đường
Ai không nặng vương vương

Cùng đang bước đăng trình
Trên sáu đường sinh tử
Nay Thầy đi một mình
Xin cung tiễn Giác Linh
Nay Thầy đi một mình
Xin cung tiễn Giác Linh.

Hạnh nguyện người tu
Tháng 10 – 2006

Từ ngày tôi bước đi tu
Tâm tư rũ nhẹ mây mù trần gian
Đẹp trong như thể trăng ngàn
Thong dong tự tại trên đàng phù sinh
Ngoài, không nặng nhẹ nhục vinh
Trong, không vẩn đục duyên tình thế nhân
Tương chao dưa muối thanh bần
Đầu trần chân đất, phong trần sá chi
Nâu sồng vá nhuộm từ bi
Cà sa hoại sắc, bình thùy cành dương
Từ ngày tôi bước đi tu
Nguyện xin vén nhẹ mây mù trần gian
Nguyện xin biển khổ muôn ngàn
Không còn dậy sóng miên man cuộc đời
Nguyện xin nhân thế nơi nơi
Chan hòa điệu sống, nói lời từ bi
Đan tâm trang trải tư nghì
Đan tay tô thắm từ bi đạo vàng
Thương người trong cõi trần gian
Nên tôi đi mãi trên đàng tôi đi !!!

Nhớ Nghĩa Ân Sư

Tháng 10 – 2006

“Ân giáo dưỡng một đời nên huệ mạng”
Nghĩa bảo khuyên một kiếp mới nên người
Mang tâm lực đi phụng hiến cuộc đời
Mang bi nguyền đi dựng xây đạo pháp

Muốn là cây đỡ phong ba bão táp
Muốn là thuyền vượt sóng cả trùng dương
Phải là kiềng ba chân, phải khí khái đường đường
Không những chỉ chuộng tài, mà còn tô bồi tâm đức

Mầm cây non làm sao được tươi tốt
Cội tre già, uốn nắn lúc còn măng
Biết bao nhiêu công khó mới làm nên
Thi ân không cầu báo, nhưng người thọ ân phải nhớ

Ân nghĩa đáp đền, là châm ngôn muôn thuở
Câu, “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Nhắc nhở cho ta, và nhắc nhở cuộc đời
Thế học không thừa, Đạo học cũng không dư

Những vì sao sáng tỏ
Soi đêm tối xa mờ
Tiếng gầm sư tử hống
Làm tan vỡ hư vô

Xanh bốn mùa tùng bách
Là đức tánh trượng phu
Học tang bồng lương đống
Là nhớ nghĩa ân sư.

Đời tôi là Tăng Sĩ

Tháng 10 – 2006

Đời tôi là Tăng sĩ
Đâu không phải là nhà
Nên từ ái ly gia
Nghĩa thương người nhân thế
Ân tín thí đàn na

Đời tôi là Tăng sĩ
Không có cái riêng mình
Nhìn bào ảnh hư vinh
Trên, đền ơn Phật, Tổ
Dưới, thương khắp chúng sinh

Thân, đầu trần chân đất
Đời, một áo ba y
Đi trên dòng sinh tử
Chỉ nói Đạo Từ Bi

Bước vào nhà Như Lai
Ăn cơm của Như Lai
Nhìn pháp giới không hai
Nên nói Đạo Như Lai

Đời tôi là Tăng sĩ
Vũ trụ vẫn còn dư
Nhà lửa là ngục tù
Nên sống đời độc cư

Đời tôi là Tăng sĩ
Khi sinh chỉ một mình
Đến đi là đối cảnh
Nên độc lộ di hành

Đời tôi là Tăng sĩ
Quy nhất chỉ một thôi
Tâm không là tự tánh
Rồi như thế mà đi !!!

Đời tôi là Ni Cô

Tháng 10 – 2006

Đời tôi là Ni Cô
Đầu xanh tự bỏ bao giờ
Không còn tóc bay bụi gió
Nên sống đời đẹp như mơ

Đời tôi là Ni Cô
Tương chao dưa muối thanh bần
Tiếng chuông hòa theo tiếng mõ
Hương thơm ngào ngạt tương lân

Trên tôn thờ Đức Phật
Dưới từ ái vị tha
Cho là cho tất cả
Nên có, có hằng sa

Muốn sạch gốc Ta Bà
Sạch phiền não, trần sa
Nên con Sãi ở chùa
Thời thời quét lá đa

Lìa thường tình nhi nữ
Học thánh đức Như Lai
Pháp thân là tự tánh
Biển tuệ tự nhiên khai

Đời tôi là Ni Cô
Tấm thân khoác áo nâu sồng
Hạnh nguyền gương soi sáng tỏ
Nên nhìn pháp giới trống không

Đời tôi là Ni Cô
Nhìn trông Mê-Giác hai bờ
Thong dong du thuyền Bát Nhã
Nên sống đời đẹp như mơ.

Từ Tạ Ơn Thầy

Tháng 3 – 2007

Thầy là sứ giả Như Lai
Thầy mang hành trạng Như Lai
Nơi Thầy đến, gọi là trụ xứ
Nơi Thầy đi, gọi là về chốn nhà xưa
Cõi vô thường, rày đây mai đó
Cõi chơn thường, tánh thể thường chơn
Thầy ra đi, chúng con thương nhớ
Đi tìm Thầy, có có không không
Sông kia, nào phải dòng sông
Núi kia, nào phải tương đồng sơn khê
Đi đi, mà chẳng có về
Biển khơi, mà chẳng bốn bề biển khơi
Chân dung Thầy, trang nghiêm nơi bàn Tổ
Hình ảnh Thầy, vắng bóng chốn già lam
Lòng chúng con còn nhung nhớ miên man
Thường, vô thường, cỡi phiêu bồng mấy nẻo
Vầng trăng tàn, nghiêng nghiêng bên bờ suối
Đêm xa mờ, le lói ánh sao thưa
Trời không mưa, mà sao giọt nhỏ mưa
Con không khóc, mà sao nhòa mi mắt
Tình Thầy trò, rẽ đôi bờ thi thiết
Sắc với không, lìa hai ngả cách xa
Đâu là chơn đế
Đâu là tục đế
Tánh là như thế
Tướng là như thế
Bào ảnh mịt mờ
Vạn hữu trùng ba
Chúng con xin chắp tay
Từ tạ, nhớ ơn Thầy.

Phật Pháp trường tồn

Tháng 3 – 2007

Nhớ ngàn xưa Đức Phật hoằng dương
Kế thế truyền Tổ Tổ Tông Tông
Đạo Từ Bi nơi nơi bừng sáng
Đến ngàn sau, mạng mạch tuôn dòng

Lời của Thầy, như pháp âm triều sóng
Lời của Thầy, như pháp cổ ngân vang
Cho chúng con hòa reo ánh đạo vàng
Đem đuốc tuệ, rạng soi muôn đường tăm tối

Xe tam thừa lồng lộng
Thuyền bát nhã thênh thang
Gieo khắp lòng nhân thế
Hòa vui ánh đạo vàng

Biển thệ từ bi lớn
Biển tuệ trí rộng sâu
Cho chúng sanh thoát khổ
Hòa vang ánh đạo mầu.

Cuộc đời Thầy, là đồi cao núi cả
Hành trạng Thầy, là biển thệ đại dương
Cho chúng con, lên đường tứ thánh
Đi khắp bốn phương, đưa mọi người về bến thanh lương

Hình ảnh Thầy, là cây cao bóng mát
Phong cách Thầy, là tùng bách từ nghiêm
Cho chúng con, tựa nương qui hướng
Đi khắp năm châu, cho nhân gian, thấm nhuần đạo thiêng.

Bóng Thầy, vi tiếu niêm hoa!

Tháng 3 – 2007

Hôm nay về dưới mái chùa
Cổng tam quan rộng mở
Chúng con nhìn chữ tam vô
Chắp tay thầm niệm Nam Mô
Tìm hình bóng Thầy, cõi chơn thường đâu đó
Nhìn quanh sân chùa, rồi nhìn ra đầu ngõ
Nhìn bốn hàng hiên, rồi đến áng hương thờ
Chúng con tìm Thầy, như đi tìm giấc mơ
Cõi thường chơn, mắt trần làm sao thấy

Nhớ ngày nào Thầy dạy : Thấy, không thấy
Nhớ ngày nào Thầy dạy : Tiếng vô thinh
Bóng còn mơ, làm sao thấy được hình
Chơn không nhận, làm sao tìm vô tướng

Đâu là con đường bất nhị
Một không phải là một, hai không phải là hai
Có nghe không tiếng vỗ bàn tay
Chợt bừng tỉnh, đi tìm trong chữ nhất

Nhất không phải là nhất
Như chẳng phải là như
Trên tòa cao, Đức Từ Phụ mỉm cười
Cầm trên tay, niêm hoa vi tiếu

Con chắp tay, quì dưới Phật đài
Tìm hình bóng Thầy, niêm hoa vi tiếu
Con chắp tay, thắp nén hương trầm
Tìm hình bóng Thầy, vi tiếu niêm hoa.

Hình bóng tôn thờ

Tháng 3 – 2007

Chúng con xin nhớ ơn Thầy
Dạy con từ lúc sơ cơ
Tập sống cuộc đời tỉnh thức
Khuyên răn từ đó đến giờ

Thầy là biển thệ thâm sâu
Dạy con ánh đạo nhiệm mầu
Bước đi trên đường giải thoát
Người người đón ngọc minh châu

Khoác lên mảnh áo nâu sồng
Kệ kinh sớm tối chiều hôm
Đêm ngày sáu thời chung sống
An vui thanh thoát tâm hồn

Thầy là núi cả non cao
Nhà xưa mở cửa ra vào
Chúng con nguyền theo chí hướng
Xa lìa nghiệp cảnh trần lao

Thầy là bóng cả tình thương
Dạy con đạo lý chơn thường
Bước đi trên đường Tứ Thánh
Đưa người về bến thanh lương

Cuộc đời quán trọ hư vô
Tử sinh dù có mấy bờ
Ngàn trùng dù xa mấy nẻo
Chúng con mãi mãi tôn thờ.

Phát nguyện Hồi Hướng

Xưng dương Chư Phật
Đại giác nhiệm mầu
Xưng dương Bồ Tát
Biển thệ thâm sâu
Xưng tán Thánh Tăng
Suối nguồn vạn hạnh
Nguyện khắp hồi hướng
Pháp giới chúng sanh
Mười phương ba cõi
Phàm Thánh đồng về
Đạo lý huyền vi
Từ bi thấm nhuận
Phật nhựt tăng huy
Pháp luân thường chuyển
Pháp thân bất diệt
Phật pháp trường tồn
Nhất niệm, vô ngôn
Dung thông tam thế
Lậu thô vi tế
Tình dữ vô tình
Trí giác quang minh
Đồng đăng hoa tạng
Đáo đầu bỉ ngạn
Vô lượng pháp môn
Vũ trụ càn khôn
Hóa đài lân thể
Năm châu bổn bể
Bảo sở hoàn nguyên
Đồng hóa hữu duyên
Đồng thành Phật Đạo.

Sám Tâm Nguyện

Cúi đầu Lễ Phật Di Đà
Một lòng cầu nguyện thiết tha chân thành
Nhất tâm bất loạn rành rành
Tây Phương Cực Lạc vãng sanh tức thì
Sen vàng chín phẩm huyền vi
Lạc Bang là nẻo con đi trở về
Dứt trừ một niệm Giác-Mê
Giác-Mê, không niệm là về Phương Tây
Di Đà, Lục-Tự, là đây
Duy tâm Tịnh Độ, hiển bày đích đang
Cho con thấy thật rõ ràng
Chư Phật-Thánh Chúng, hai hàng hiện ra
Quán Âm, Thế Chí bên ta
Chúng sinh siêu độ hằng sa không lường
Con từ vô thỉ lên đường
Vào sinh ra tử muôn phương nghiệp dày
Con từ vô thỉ đến nay
Tứ sinh, lục đạo, đọa đày trần lao
Cừu thù, oán đối ra vào
Lợi danh, danh lợi tội cao lỗi nhiều
Hết sinh lại tử tiêu điều
Mượn thân giả hợp bao nhiêu lần rồi
Xa mờ đạo lý nhiệm mầu
Xa mờ tánh giác mà sâu phiêu trầm
Si mê phiền não tham sân
Bát phong suy động, xoay quần mông lung
Nghiệp duyên gây tạo điệp trùng
Cho nên vô thỉ vô chung là vầy
Tấm thân ngũ uẩn đắp xây
Một khi còn mất, ngất ngây đau buồn
Lợi danh tranh đoạt luôn luôn
Một khi thành bại điên cuồng nhiểu nhương
Nghĩa tình vay trả vấn vương
Một khi rã hợp, tang thương vô ngần
Cuộc đời, là biển trầm luân
Ba chìm bảy nổi, phong trần thế ni
Tâm thành niệm Phật Từ Bi
Con nguyền tỏ ngộ đường đi Đạo Vàng
Tâm Như, là Bóng Từ Quang
Con nguyền hiển lộ huy hoàng tánh linh
Giác-mê, là niệm hữu tình
Bồ-Đề vô niệm, quang minh tuyệt vời
Tử sinh thị hiện độ đời
Vào sinh ra tử độ người trầm luân
Chí cao Đạo Cả, thấm nhuần
Tự tha, tự độ, Phật Ân đáp đền
Lạc Bang, huyền diệu thênh thênh
Ta Bà kham nhẫn, tạo nên Sen Vàng.

Sám Hồi Đầu!

Đệ tử chúng con ngay từ độ
Cõi huyền vi mở cửa sắc không
Đã đeo mang nghiệp dĩ chất chồng
Trôi lăn mãi sáu đường sinh tử
Vì ba độc không ngăn điều dữ
Vì ngã nhơn xa lánh điều lành
Nên mê mờ trí giác tinh anh
Trầm luân mãi đêm dài tăm tối
Đường thánh đức thênh thang không tới
Nẻo chúng sinh nghẽn lối lại về
Mãi hơn thua tranh chấp muôn bề
Gây oan nghiệt đọa đày gian khổ
Nay nhờ được đạo mầu tỏ ngộ
Ban Đức Từ hóa độ mười phương
Chúng con nương đạo lý chơn thường
Chắp tay nguyện trước đài Điều Ngự
Chúng con nguyện xa lìa đường dữ
Chúng con nguyện dứt nẻo vô minh
Đã từ lâu quên mất tánh linh
Xin sám hối hồi đầu bỉ ngạn
Chúng con nguyện đạo vàng tỏa rạng
Hoa Vô Ưu bừng nở nơi nơi
Hoa Từ Bi thơm ngát muôn đời
Cứu chúng sinh trong đường lục đạo
Bồ Tát nguyện, noi gương uyên áo
Bồ Tát hạnh, gìn giữ tinh chuyên
Vận Vô Tâm đi khắp mọ.