tăng nhẫn

Phật Quang Đại Từ Điển

(增忍) (813-871) Cao tăng Trung quốc sống vào đời Đường, người ở Trần lưu, Bái quốc, (Hà nam), họ Sử. Đầu năm Hội xương (841-846), sư đến núi Hạ lan ở Linh vũ, thấy một vùng đất thanh tịnh tên là Bạch thảo cốc(thung lũng cỏ trắng), liền phát tâm xuất gia, dựng am tranh cư trú, tinh tiến tu trì, người Khương, người Hồ bảo nhau đến cúng dường thức ăn. Sau, quan Tiết độ sứ là Lí ngạn tá kính trọng danh tiết của sư, nên xây viện Bạch thảo ở chùa Long hưng thỉnh sư an trụ. Sư từng chích máu chép hơn 280 quyển kinh. Năm Đại trung thứ 9 (855), sư tụng kinh Đại bi cảm ứng hiện Chính ấn song quyền trong hư không; lúc sư mời người vẽ lại hiện tượng này thì trong cái chén bằng đồng để rửa bút của họa công cũng cảm hiện được một đóa hoa Bảo tính, mọi người thấy đều kinh ngạc và khen là việc hiếm có. Năm Hàm thông 12 (871), sư thị tịch, hưởng dương 59 tuổi. Sư có các tác phẩm: Luận Đại bi 6 quyển, luận Tam giáo hủy thương. [X. Tống cao tăng truyện Q.26].