Tặng Người Xứ Nẫu

Mặc Giang

Quê hương là tất cả

Nhớ quê hương cuối phương trời thăm thẳm
Thương quê nhà biền biệt tận trời quê
Mấy “mư” năm xa xứ “dẫn” chưa “dề”
Chắc “diên” số phiêu du “dì” sao lạc

Tiếng “dìa quãy” nghe “nẫu” nói man mác
Tiếng “dô trỏng” nghe “nẫu” nói loanh quanh
Như bếp hồng tí tách mái nhà tranh
Cả gia đình ấm nồng cùng thôn xóm

Mới “hầu” nào mà mấy “mư” năm đằng đẵng
Mới “hầu nãy” mà hơn nửa cuộc đời
Chuỗi thời gian quay “dút” bóng con thoi
Sao không chậm “dà” ráng chờ tui “dới”

Đèo Hải “Dân”, “dẫn” ngàn đời cách trở
Phá Tam Giang, “dẫn” muôn “thở” điệp trùng
Kiếp tha phương chừng như mẫu số chung
Đi đã khó “dìa” lại càng thống “nẫu”

“Thiền diễn” xứ bao giờ “dề” bến cũ
Dòng sông xưa có đợi chiếc đò ngang
Hay ra đi là “dĩnh diễn” biệt tăm
Hun hút mãi bốn phương trời phiêu bạt

“Hống hẳn” đâu, dù đất trời không gặp
Hãy nhìn kia bốn biển “dẫn” thông thương
Tình quê hương, không có nẻo, có đường
Không có gì cản trở cách ngăn được

Ừ, phải “rầu”, non đi cùng “dới” nước
Quốc “dới” gia, “dà” núi gắn liền sông
Thì quê hương máu chảy khắp châu thân
Bất cứ đâu cũng hình hài Đất Mẹ

Chưa “dìa” thăm xin gởi ngàn “nẫu” nhớ
“Dìa” thăm “rầu” ôm ấp “dạn” mến thương
Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Tặng “Ngừ” Xứ Nẫu

Hôm nay tui “diết” tui chơi
Dành riêng Xứ Nẫu cạn lời chưa “thâu”
Hôm nay tui “diết” lần đầu
Tặng “ngừ” Xứ Nẫu trọn tàu tình quê
Bao năm xa cách chưa “dề”
Nào ai thống “nẫu” sao khuya chạnh lòng
Cảm thông hoài niệm ước mong
Năm năm tháng tháng “trâu” dòng thời gian
Xót xa treo Đèo Cù Mông
BỒNG SƠN mù khói mịt mùng BÌNH KHÊ
Bình Khê còn có AN KHÊ
Bao lần giã biệt một đi không “dìa”
AN LÃO xương thịt chưa lìa
TAM QUAN máu lệ đầm đìa chìm sâu
PHÙ MỸ trắng mấy mùa cau
PHÙ CÁT trắng mấy bờ lau cát “dàng”
HOÀI ÂN nào họ nào hàng
HOÀI NHƠN bè bạn xóm làng thân thương
TUY PHƯỚC còn đó “dấn dương”
VÂN CANH Thị Nại ngấn sương đêm dài
VĨNH THẠNH mòn cả đôi “dai”
AN NHƠN BÌNH ĐỊNH phương đài rạng danh
QUI NHƠN phố thị trong lành
GÒ GĂNG nón lá nghiêng vành nắng reo
PHÚ PHONG lên dốc xuống đèo
THƯỢNG TRUYỀN AN THÁI roi vèo gió bay
HÀ THANH sông nước sóng lay
SÔNG CÔN SÔNG CÁI ai hay “nẫu” niềm
Một mai gõ cửa hoàng tuyền
Mồ hoang cỏ mọc truân chuyên “thâu rầu”
Ô hay gối mộng kê đầu
Ai “Ngừ” Xứ Nẫu cơ cầu cảm thương
Ô hay cát bụi “den” đường
Ai “Ngừ” Xứ Nẫu tư lường có nhau.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Đẽo gọt “Nẫu na”

“Chiến sĩ một đi không trở lại”
Còn tui một bước cũng chưa “dìa”
Không lẽ đất trời xa cách mãi
Hèn chi “dũ” trụ như thế kia

Ngày thì đổ nắng sống xôn xao
Đêm đến hư “dô” lộng ngàn sao
Nhấp nháy giữa muôn trùng tinh tú
Phất phơ ngọn gió động đưa “dèo”

Nẫu ơi như thế có buồn không
Chớ hỏi sông sâu đã nghẹn lòng
Sóng “dỗ” đôi bờ tơi tấp mãi
Bọt bèo đá lở tấp rêu phong

Nói chi chua xót Nẫu “dẫy nà”
Nhìn đi hổng biết lòng “nẫu na”
Chút tình cố quận sao quên được
Dù cho đánh “đẩu” cả Ta Bà

“Chiến sĩ một đi không trở lại”
Còn tui một bước cũng chưa “dìa”
Khó hơn trấn thủ ngàn quan ải
Tận cuối phương trời đếm sao khuya

Nhớ quê nhớ xứ nước non nhà
“Nẫu” niềm cứ đẽo gọt lòng ta
Ừ, cứ đẽo đi cho tới thỏa
Mai kia có chết cũng không pha.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Nào “dẹn” ước thề

“Ngừ” con Xứ Nẫu xa quê
Ra đi lâu lắm chưa “dề”
Nhớ nhung gởi “đầu” núi thẳm
“Nẫu” niềm gác đỉnh sơn khê

Ai “ngừ” Xứ Nẫu tui ơi
Ra đi một kiếp trong đời
Đã mòn cùng ba “dạn” sáu
Ngày “dề”, thăm thẳm chìm sâu

Đừng buồn trách Nẫu chi na
Trách chi cũng thế “thâu nà”
Đâu phải dứt tình đoạn nghĩa
Bởi “dì” thời thế can qua

Năm năm “rầu” lại “mừ” năm
Xót xa cứ thế nặng “quằng”
Hai “mư”, ba “mư” năm nữa
Biển sâu cá lặng biệt tăm

Nhưng mà tui “dẫn” là tui
“Ngừ” con Xứ Nẫu suốt đời
Tấc lòng là son là sắt
Không hề “đẩu” bậc thay “ngâu”

Nói cùng “ngừ” Nẫu của tui
Dù cho “dật đẩu” sao dời
Dù cho đá “bầu” cát lở
Lò cừ cứ thử đi coi

“Dài” hàng cho thắm tình quê
Dẫu cho tui “chửa” có “dề”
Nhưng tui là gang là thép
Sắt son nào “dẹn” ước thề.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Cho Nẫu hỏi thăm

Có ai “dìa” Xứ Nẫu
Cho tui gởi lời thăm
“Nẫu” xót xa biền biệt
Niềm thương nhớ muôn trùng

Có ai “dìa” Xứ Nẫu
Nhắn tất cả “ngừ” thân
Xin đừng ai hờn “dẫu”
Thương cảm “nẫu” cho cùng

Ai sống ở phương xa
Mới biết “nẫu” nhớ nhà
Mới biết tình cố quận
Gọt giũa nát lòng ta

Ai sống ở quê “ngừ”
Mới biết “nẫu” khôn nguôi
Thấm sâu hồn cô lữ
Ít tiếng nói khô “cừ”

Một đi chưa “dìa” lại
Năm năm rồi “mừ” năm
Hai “mư” ba “mư” năm
Nói sao nữa chi hè

“Thâu rầu” tình quê cũ
Xin đừng trách “nẫu na”
Bởi quốc quốc gia gia
Bởi non non nước nước

Xưa có cầu Ô Thước
Nay không phải Sông Ngân
Nên “tui” chịu cơ phần
Cùng những ai thống “nẫu” !!!

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Chôn chặt “Nẫu” niềm

Đã lâu lắm “tui” chưa “dìa” Xứ Nẫu
Thăm gia đình thăm lại những “ngừ” thân
Thăm chùa xưa quê cũ đãi phong trần
Theo thời gian bao kẻ còn “ngừ” mất

Thăm mồ mả Ông Bà toàn ụ đất
Trải nắng mưa bao tàn tạ tháng ngày
Tiết Thanh Minh “dun” đắp lại thương thay
Kéo nhau đi khắp làng trên xóm “dứ”

Nào ai biết ra đi là biệt xứ
Một ra đi “hổng” có hẹn ngày về
“Hổng” phải tui chê cái khổ nhà quê
Bởi thời thế nên “đạng” đành nông “nẫu”

Tui xuất thân từ quê nghèo Xứ Nẫu
Con nhà quê chân lấm “dới” tay bùn
Nghèo giàu chi trời đất chẳng bao dung
Nên đành “đạng” tạ từ nơi cố quận

Tui đâu nỡ, quên chôn nhau cắt rốn
Tui đâu bạc, đâu cạn nghĩa cạn tình
Cực chẳng đã “trâu nẩu”, “dới” linh đinh
“Dới” non nước nghẹn lòng hồn sông núi

“Thở” trời đất bỗng nổi cơn gió bụi”
Xin mượn câu đã học tự “thở” nào
Cho “ngừ” con Xứ Nẫu dạ nao nao
Chôn niềm đau cho đến ngày nhắm mắt.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

“Ngừ Nẫu” quê tui

Đừng có chọc quê tiếng “nẫu na”
Nghe hơi lơ lớ kệ “ngừ” ta
“Dậy” mà thắm đượm tình quê “nẫu”
Dù ở nơi đâu “dẫn” đậm đà

Ai “ngừ” Xứ Nẫu quê tui ơi
Bảo bọc nhau nghe khổ lắm “rầu”
Tuế nguyệt phong sương đày mấy độ
Tang thương biến hải đọa đầy vơi

Chỉ nghe tiếng “nẫu” nhớ thương “rầu”
Đã mấy “mư” năm bộ ít đâu
Nhớ chỗ chôn nhau nơi cắt rốn
Nhớ cội nguồn xưa đẫm mưa ngâu

Chỉ nghe tiếng “nẫu” biết ai “rầu”
Củ sắn củ mì gốc rễ sâu
Bột nhứt bột nhì nhai dẻo miệng
Phát âm là biết chạy đi đâu

“Thâu rầu”, “ngừ nẫu” của tui ơi
Bình Định, Qui Nhơn, nhớ quá “rầu”
Thị Nại, “Tháp Đâu”, mộ “Mặc Tử”
Sông Thanh sông Cái sóng đầy “dơi”

Tiếng sóng xa “xâu” tựa sóng lòng
“Nẫu” thương “nẫu” nhớ “nẫu” hoài mong
Có đêm chợt tỉnh mòn mi mắt
Cho đến xế chiều đợi nắng hong

Ai có xa quê mới cảm thông
Tháng năm năm tháng nước “trâu” sông
Tóc xanh đập dũa phơi đầu bạc
Ấp ủ tình quê nguội lửa hồng

“Thâu na” đừng nói nữa chi đau
Biết đến bao giờ “dề” lại đâu
Ai ngỡ ra đi là biệt xứ
Thương không “ngừ nẫu” của tui ơi !

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

“Ngừ” con Xứ Nẫu

“Ngừ” con Xứ Nẫu xa quê
Đi đâu lâu quá chưa “dìa” là sao
Bộ không ruột xót lòng cào
Một năm còn nhớ, biết bao năm “rầu”
Bộ chờ bạc trắng mái đầu
Tới ngày xuống lỗ mới mau “dọt dìa”
Hay là bỏ xác quê “ngừ”
Chết khó nhắm mắt khóc “cừ” sao đây
“Ngừ” con Xứ Nẫu thương thay
Một đi biền biệt xéo dày tâm can
Nhớ từ khoai sắn khoai lang
Bột nhì bột nhứt lẹ làng chấm chao
Lại còn bánh tráng cuốn rau
Bánh xèo toàn bột mau mau no lòng
Bánh đúc một chén là xong
Lá giang bồ ngót thanh trong thơm lừng
Kể ra “thâu” nhớ quá chừng
“Lẫu” đâu phải “nẫu” quay lưng đâu “nà”
Bởi non bởi nước mà ra
Bởi thời bởi thế trầm kha muôn trùng
Nhìn nhau hổ mặt “anh hùng”
“Anh thư” cũng “dậy” cùng chung phận nầy
Để nghe ngọn gió heo may
Đẩy đưa tê tỉ đọa đày hồn đau
Để nghe mòn mỏi con tàu
Son mờ sắt nhạt thịt thau thân tàn
Nhiều khi nghĩ nhớ mênh mang
Bỗng dưng giọt lệ hai hàng nhẹ rơi
Có gì xấu hổ “ngừ” ơi
Xa quê xa cả một đời ít sao
“Nẫu niềm” thẩm thấu mới đau
“Dẫy na” “thâu” nhé “thâu rầu” cố nhân.

Tháng 8 – 2012
Mặc Giang

Ai về Xứ “Nẫu”

Ai về xứ “nẫu” cho “tui” hỏi
Quê “nẫu” hôm nay như thế nào
“Tui” đã ra đi từ “thở” nhỏ
Nhưng lòng trĩu nặng dạ nao nao

Nẫu ơi, Bình Định quê “tui” ơi
Mắm muối ngô khoai nên nặng lời
Nhưng “nẫu” đi đâu lòng “nẫu” cũng
Thương quê nhớ xứ mặn mềm “mâu”

“Tui” nhớ làm sao xứ “nẫu nè”
Ai “ngừ” thương “nẫu” cảm cùng nghe
Ra đi biệt xứ “nẫu” đâu muốn
Quặn thắt tâm can khổ quá hè

Ai về xứ “nẫu” nhắn dùm “na”
Tiếng quốc kêu sương có đậm đà
Như “nẫu” đã mềm cơn thống “nẫu”
“Dận” non “dận” nước ngập trầm kha

“Tui” viết “đâu” lời của “nẫu” chơi
Nếu ai không hiểu cứ chê “cừ”
Nhưng lòng của “nẫu” không lay chuyển
Dẫu núi non nghiêng cát lở “bầu”.

Ngày 05 tháng 8 năm 2012
Mặc Giang

“Nẫu” niềm của NẪU

Nẫu mang thân phận tha phương
Năm “mư” năm đã nhớ thương vô vàn
Nhớ quê nhớ xóm nhớ làng
Thương cha thương mẹ họ hàng bà con
Quê nghèo một nắng hai sương
“Mẫu” năm lũ “lục” nhiễu nhương muôn phần
Xa “xâu” mưa Sở mây Tần
Nẫu thì biền biệt phù “dân” phương ngàn
Nhớ thời tuổi trẻ chơi “quang”
Chạy quanh đường đất dọc ngang quê nghèo
Nẫu ơi, xứ nẫu eo “xèo”
“Cẫu” cằn sỏi đá đẳng đeo tháng ngày
Cơm canh dưa muối thương thay
Ngô khoai độn bữa dạ dày còn “kiêu”
Không vì nghèo khổ bỏ đi
Bởi thân lưu lạc “dậy” thì thế “thâu”
Năm “mư” năm đã “nẩu trâu”
Còn bao năm nữa “nẫu” ơi “nẫu” à
Xin đừng có trách “nẫu na”
“Ngừ” con xứ nẫu thiết tha nặng tình
Chẳng qua vận nước lênh đênh
“Ngừ” con xứ nẫu “dặn” mình tha phương
Chẳng qua “dận” nước tang thương
“Ngừ” con xứ nẫu “đạng” trường trầm kha
Xa quê, xa xứ, xa nhà
Xa cha, xa mẹ, xa bà, xa con
Nhớ thương nuốt ngậm bồ hòn
Đắng cay tràn ngập tâm hồn nẫu ơi !!!

Ngày 05 tháng 8 năm 2012
Mặc Giang

Chim Lạc Hồng đậu trên Cây Tổ Quốc

Chim Lạc Hồng đậu trên Cây Tổ Quốc
Năm ngàn năm Văn Hiến của Tiên Rồng
Dòng máu đào tươi thắm nhuận non sông
Dùng xương thịt xây thành trì đất nước

Chim Lạc Hồng đậu trên Cây Tổ Quốc
Từ Hùng Vương đến thế kỷ hôm nay
Từ hôm nay băng thế kỷ tương lai
Không biến thể không lung lay đâu được

Năm ngàn năm đời sau qua thuở trước
Tiếp nối nhau dòng lịch sử kiêu hùng
Một tấc đất mọi miền là của chung
Từ rừng núi đến đồng bằng biển cả

Giữ Đất Mẹ, gìn Quê Cha rạng rỡ
Việt Nam này sông núi của Tổ Tiên
Anh chị em ta thạch trụ như kiềng
Mỗi tấc đất là thành đồng vách núi

Bao thế hệ tiền nhân đã đi trước
Bao thế hệ con cháu nối theo sau
Từ Nam Quan cho đến Mũi Cà Mau
Đâu đâu cũng là quê hương gấm vóc

Từ đất liền, đến vùng trời vùng biển
Vượt Trường Sơn, ra thấu khắp Biển Đông
Từ Hoàng Sa, Trường Sa, Phú Quốc, Côn Sơn
Tận Cao Nguyên, Trung Du, Thượng Du, Việt Bắc

Đền Hùng Vương, ngát trầm hương nghi ngút
Huế, Sài Gòn, Hà Nội, vang vọng trổi hùng ca
Từ Nam Quan, Cà Mau, đến vùng sâu, vùng xa
Hội Diên Hồng quyết đồng tuyên bất khuất

Anh có biết, Chị có biết, và Em có biết
Việt Nam này sông núi của uy linh
Năm ngàn năm Văn Hiến thật anh minh
Đất Phương Nam, Người Việt Nam bất diệt

Anh có biết, Chị có biết, và Em có biết
Việt Nam này, Dân Tộc tuyệt chơn phương
Khí hùng anh luôn lẫm liệt phi thường
Quyết đánh đuổi mọi quân thù xâm lược

Anh có biết, Chị có biết, và Em có biết
Việt Nam này là dòng giống Rồng Tiên
Bắc Nam Trung như một nối Ba Miền
Mãi sừng sững hiên ngang cùng trời đất

Anh và tôi, hãy tiến ra phía trước
Chị và Em, gìn giữ khắp hậu phương
Nắm chặt tay quét sạch lũ ngông cuồng
Hát khúc khải hoàn bài ca chiến thắng

Anh và tôi, mọi tuyến đầu dũng lược
Chị và Em, tiếp sức khắp nẻo đường
Diệt tham tàn, diệt cường bạo tai ương
Để kiến tạo hòa bình cùng thế giới

Chim Lạc Hồng đậu trên Cây Tổ Quốc
Bắc Nam Trung một cội tỏa Ba Miền
Nhứt hô bá ứng chấn động tam thiên
Dị khẩu đồng âm băng ngàn vũ trụ

Chim Lạc Hồng đậu trên Cây Tổ Quốc
Bắc Nam Trung ba nhánh phủ Ba Miền
Việt Nam này, muôn thuở giống Rồng Tiên
Trao thế hệ đến muôn đời vĩnh trụ.

Tháng 8 – 2012
TNT Mặc Giang