Sống Giữa Bầy Rắn Độc

 

Cố Hòa thượng Thích Thiền Tâm là một bậc Cao Tăng đương đại hoằng dương Pháp môn Tịnh Độ, nhưng Ngài vẫn áp dụng Thiền Tịnh Mật đồng tu. Ngoài việc góp phần chấn hưng Phật giáo, đào tạo Tăng tài, nhiếp chúng độ sanh, tâm từ của Ngài còn lân mẫn đến các giới vô hình, đặc biệt là cảm hóa các loài rắn như câu chuyện dưới đây, do Ngài kể lại cho đệ tử là Ni Sư Thanh Nguyệt và cháu là Đại Đức Thích Hải Quang.

Năm 1968, Hòa thượng về ẩn tu tại thôn Phú An, tỉnh Lâm Đồng. Ngài gặp nhiều thứ rắn độc khác nhau, to thì cỡ bằng cột nhà, trung bình thì bằng bắp vế, nhỏ thì bằng bắp chân, cườm tay trở xuống. Đôi lúc làm vườn xong, đến khi trở vào thất thì thấy rắn quấn đuôi trên ngạch cửa thòng mình xuống, hả miệng, le lưỡi thở khè khè. Ban đầu thì Ngài cũng sợ, chần chờ không dám bước qua, nhưng rồi nghĩ không lẽ đứng ở ngoài sân hoài, hay là dùng cây đập đuổi thì gây thù oán. Thôi thì cứ niệm Phật mà bước ngang qua, rủi có bị nó cắn chết thì mình cũng quy Tây. Rồi Ngài nhiếp tâm niệm Phật và nghĩ đến phép “từ bi quán”, đoạn nhắm mắt, đi ngang qua cửa. Con rắn “đánh đu mình” qua bên nầy, bên kia phạm vào mắt, vào cổ lạnh ngắt, mà Ngài vẫn cứ làm tỉnh bước đi. Đến khi vào trong thất xong rồi, mới mở mắt nhìn lại thì nó cũng vừa buông mình ra, rớt xuống đất nghe một cái đụi rồi bò đi mất.

Lại có lần khác, sáng sớm thức dậy, vừa bước chân xuống đất thì Ngài có cảm giác như là đạp trúng phải vật gì tròn tròn và mềm mềm. Ngó xuống, té ra đó là một con rắn hổ đen thui, to bằng bắp chân, đang nằm khoanh một đống ở dưới chân giường! Ngài liền niệm A Di Đà Phật năm bảy câu rồi đứng chết trân tại chỗ chớ không dám nhúc nhích. Còn con rắn kia cũng không có phản ứng gì hung hăng. Y từ từ cất đầu lên, nhìn Ngài một hồi rồi le cái lưỡi đỏ lòm ra khè khè mấy cái, đoạn nằm im trở lại. Lúc đó Ngài mới dám bước đi, vừa mở cửa vừa niệm Phật mà bảo: Thôi sáng rồi, đạo hữu cũng nên về đi để cho Thầy còn niệm Phật nữa. Không dè y từ từ bung mình ra dài cả mấy thước, chầm chậm bò đến cửa một cách êm ái hòa bình, rồi ra ngoài rừng mất dạng.

Biết vùng này có nhiều loại rắn linh mến mộ tu hành, nên Ngài mới làm pháp “Du già thí thực”, hồi hướng công đức tu niệm của mình để bố thí đến cho loài rắn và nói: Vì khác loài nhau, nên từ nay nếu như quý vị muốn nghe Kinh Chú và niệm Phật để tu theo thì cứ ở ngoài sân chớ đừng vào trong thất của Thầy. Từ đó thì rắn không vào trong thất nữa. Có lần, Hòa thượng đang ngồi làm cỏ tranh bên cạnh một gò mối lớn phía sau thất, lúc quơ tay ra sau lưng để cầm cuốc thì Ngài lấy làm lạ mà nói trong bụng rằng: Ủa, sao bữa nay cái cán cuốc có vẻ là lạ và bự quá vậy? Ngài quay đầu ngó lại, thì té ra là mình đang nắm nhằm cần cổ của một con rắn to bằng bắp chân người lớn, màu đen có sọc vàng. Rắn ta bị nắm cổ nên hả miệng, le lưỡi ra khè khè năm sáu tiếng làm cho Ngài hết hồn vội vã buông tay ra và bước lùi lại phía sau, niệm Phật cả mấy chục câu rồi mới định thần được. Xong rồi, Ngài đứng ngó y ta một lúc và nói: Ủa nhà ngươi nằm sau lưng ta hồi nào vậy? Thôi hãy đi đi. Rắn ta cũng ngó Ngài một hồi, gật đầu mấy cái rồi bò ra phía sau gò mối.

Khuya lại, sau thời khóa trì niệm, Hòa thượng đang ngồi trên ghế nghỉ mệt, thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ngài đi ra mở cửa thì thấy trước thất của Ngài là hai người Thượng một nam, một nữ, tuổi chừng 50, dung mạo rất đơn sơ, mặt mũi sần sùi, da dẻ đen đúa, cả hai đều mặc quần áo màu chàm trông cũng rất sơ sài, đầu hơi nhọn, đi chân đất, bàn tay nhám nhúa giống như có vảy, đang chắp tay cúi đầu chào Ngài, miệng niệm Nam Mô A Di Đà Phật. Người đàn ông nói: Bạch Hòa thượng, hai vợ chồng con đến đây để xin lỗi Hòa thượng về chuyện đáng tiếc ban trưa, có đứa cháu nội đã làm cho Ngài giật mình. Xin Hòa thượng từ bi tha lỗi và cho vợ chồng con sám hối. Ngài lấy làm kỳ, mới hỏi: Cháu nội của hai vị hả, hồi nào? Nó bao nhiêu tuổi? Người đàn bà đáp: Kính bạch Hòa thượng, cháu trai của con là đứa bé hôm qua mặc áo quần đen, có sọc vàng, nằm hầu phía sau lưng của Ngài lúc Ngài làm vườn đó, cháu được 95 tuổi. Cố Hòa thượng giật mình, sửng sốt hỏi tiếp: Ủa, cháu nội mà được 95 tuổi thì hai vị đây bao nhiêu tuổi? Người đàn ông đáp: Dạ con được 842 tuổi và vợ của con 760.

Đến đây thì Hòa thượng đã biết họ là ai rồi, nên Ngài mới hỏi tiếp: Hai vị ở đâu tới đây? Người đàn ông thưa: Bạch Hòa thượng, chúng con ở Huỳnh Xà thôn nằm về phía Đông của thôn Phú An này, cách nơi đây khoảng 9 cây số, gia đình con có khoảng một ngàn người. Cố Hòa thượng gật đầu nói: Thôi hai vị yên lòng về đi, không sao đâu. Nghe Ngài bảo như vậy thì hai vợ chồng này đồng chấp tay cúi chào rồi quay lưng đi vòng ra sau thất. Ngài thấy khi họ ra đến phía sau rồi, cả hai người đồng hóa ra hai luồng ánh sáng màu vàng nhạt lớn bằng cườm tay, bay bổng lên không về hướng Đông đi mất.

Do đó nên Ngài biết rằng: Đứa bé 95 tuổi là con rắn ngày hôm qua đã làm cho mình hết hồn! Hai vợ chồng này là rắn Chúa. Hang ổ chính của chúng nằm về hướng Đông của thôn Phú An, cách đây 9 cây số. Có lẽ họ mới biết biến hình nên dung mạo còn thô sơ chớ chưa đẹp người. Và hơn nữa, chắc mỗi đêm họ ít nhiều cũng có đến đây nghe Kinh và tu theo nên mới có vẻ kính trọng mình và biết chắp tay niệm Phật như vậy.